Quê hương là nguồn sáng tạo...
- Cập nhật: Thứ sáu, 20/7/2007 | 12:00:00 AM
YênBái - YBĐT - Ngay từ khi còn học ở miền quê núi hẻo lánh, ngoài những giờ tới trường, ông thường say mê chăn trâu, cắt cỏ, thả diều, tắm suối, bẫy chim rừng... Ông cho biết: "Ở quê tôi, nhiều bà con dân tộc Nùng không biết nói tiếng phổ thông, không biết giao dịch, ra chợ mua bán không biết tính tiền... Những nỗi khổ của bà con đã thấm vào tôi ngay từ nhỏ.
Quê hương thanh bình. (Ảnh Ngọc Đồng)
|
Chín tuổi, tôi mới được đi học và cũng mới bắt đầu học tiếng phổ thông. Bố mẹ tôi thường dậy từ 4 giờ sáng, nấu cơm cho tôi ăn xong, mẹ cầm đuốc, bố cõng tôi đi qua cánh rừng dài để tránh hổ vồ. Thời đó, rừng quê tôi còn nhiều thú dữ... Hình ảnh tháng ba ngày tám cả làng phải đi đào củ mài để kiếm sống... đã ăn sâu vào trong tâm trí tôi: Em như con gà lôi/ còn non màu đen nhánh/ thời gian nhuộm đôi cánh/ ngả sang màu trắng phau/ Mùa củ mài củ nâu/ đi kiếm tìm đào bới/ khi mặt trời xuống núi// chui rúc ngủ rừng cây...".
Trong các tập thơ, văn, nhà văn đã đề cập tới nhiều lĩnh vực của đời sống xã hội, của đồng bào các dân tộc thiểu số qua các thời kỳ cách mạng. Đặc biệt, tiểu thuyết Ngôi đình bản Chang là tiểu thuyết mà nhà văn đã dày công tìm kiếm tư liệu qua các thế hệ cha anh đã sống trong thời Pháp thuộc. Đó là những người dân hiền lành, chất phác, quả cảm, khi được giác ngộ cách mạng, họ sẵn sàng cầm súng, cầm gươm làm cách mạng giành chính quyền ở địa phương. Trong đó hình ảnh sâu sắc nhất: "Một cô gái đi bán cám ở chợ Phủ, tình cờ có một con ngựa của sĩ quan Nhật ở Phủ Bình bị chết. Họ nghi cô gái bán cám thả thuốc độc nên ngựa ăn phải đã chết. Giặc Nhật bắt cô gái về tra tấn dã man, sau đó mổ bụng con ngựa, lôi hết ruột ngựa ra, nhét cô gái vào bụng ngựa, đem chôn sống. Nhân dân vùng này đấu tranh quyết liệt, bọn giặc Nhật phải đào ngựa lên, lấy cô gái từ bụng ngựa ra mai táng thành mả riêng". Trong tiểu thuyết Hoa mí rừng, nhà văn đã phác họa thế hệ thanh niên sẵn sàng chiến đấu bảo vệ Tổ quốc, nam thì ra trận, nữ ở lại hậu phương, vừa đảm đang tay cày vừa sẵn sàng chiến đấu.
Ở quê hương nhà văn, người dân vùng hồ Thác Bà sẵn sàng bỏ làng bản, rời mồ mả tổ tiên đi nơi khác để lấy chỗ làm nhà máy thủy điện. Tình quê sâu nặng đã trở thành nguồn cảm xúc lớn cho nhà văn. Khi được hỏi kinh nghiệm của ông về viết tiểu thuyết và làm thơ, nhà văn Địch Ngọc Lân cho là: thực chất, nguồn cảm xúc để viết văn xuôi và thơ hoàn toàn bổ sung cho nhau, chỉ khác về bút pháp nghệ thuật.
Nhà văn Địch Ngọc Lân, dân tộc Nùng, quê xã Xuân Lai, huyện Yên Bình, nguyên Phó chủ tịch UBND tỉnh Yên Bái, hội viên Hội Văn học nghệ thuật các dân tộc thiểu số Việt Nam, hội viên Hội Nhà báo Việt Nam. Trên 40 năm học tập, công tác, nhà văn Địch Ngọc Lân đã cho ra mắt bạn đọc 5 tập sách, trong đó có tiểu thuyết: Ngôi đình bản Chang, Hoa mí rừng, Mùa dứa, tập bản thảo Xứ tuyết và 2 tập thơ: Quê mình, Mùa sim, nhiều tác phẩm truyện ngắn, phóng sự, ký, thơ... in trên báo Trung ương và địa phương. |
Những kỷ niệm thời thơ ấu đến giờ vẫn còn in đậm trong trí nhớ ông: "Khi con thuyền cập bến/ va vào cụm sim chín ven bờ/ tạc vào ta vỡ thành giọt mực tím/ như tuổi thơ bôi vạt áo nô đùa/ Ôi tuổi trẻ trung thực đến ngây thơ/ yêu trái non vụ đầu mùa thuở ấy/ lòng khát khao đâu dám liều hái quả/ lúc tâm hồn hương huệ tuổi học trò/ thuyền trở về chốn cũ bến xưa/ sim đã chín qua bao mùa vẫn nhớ/ vẫn thương cái màu nhung nền nã/ dù đã chẳng nỡ hái để lỡ mùa...".
Ngay cả những khi đi học tập và công tác ở nước ngoài, nhà văn vẫn canh cánh nhớ về quê hương, nhớ về những người bạn lại càng da diết hơn, nồng nàn hơn, cháy bỏng hơn. Nhà văn cảm thấy tình yêu không bao giờ có tuổi... Đó chính là hồn thơ chắp cánh cho tâm hồn nhà văn bay xa. Ngay cả lúc nhà văn nằm trên giường bệnh. Khi chúng tôi đến thăm ông thì ông vẫn đau đáu nhớ về bạn văn chương, nhớ về bạn bè ở Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Yên Bái - chính nơi đó là cái bến đậu để con thuyền thơ văn của ông chống chọi với bão giông mà tải đạo. Nhà văn tâm sự: "Lâm bệnh nặng bị một cơn đột quỵ/ liệt nửa thân đau khổ khôn lường/ càng nhớ hội đã khai luồng suối cả/ cho tình thơ lai láng tháng năm trường...".
Tôi hỏi nhà văn Địch Ngọc Lân: "Mai mốt khỏi bệnh, sức khỏe được hồi phục lại, ông sẽ làm gì?". Nhà văn Địch Ngọc Lân mỉm cười - nụ cười tươi trẻ, tự tin: "Tất nhiên, tôi sẽ lại cầm bút viết văn và làm thơ...".
Trần Thị Nương
Các tin khác
Tại Hội thảo Văn hóa 2024 với chủ đề "Chính sách và nguồn lực cho phát triển thiết chế văn hóa, thể thao" diễn ra sáng 12/5 tại Quảng Ninh, các đại biểu đã đề xuất nhiều giải pháp nhằm hoàn thiện thể chế, chính sách, huy động tối đa nguồn lực phát triển hệ thống thiết chế văn hóa, thể thao.
Tại Đại khán phòng của Nhạc viện Tchaikovsky (Nga) mới đây đã diễn ra buổi hoà nhạc "Câu chuyện Moscow".
Chia sẻ với phóng viên Dân trí, ca sĩ Ngọc Anh 3A - con dâu cũ của Nghệ sĩ nhân dân (NSND) Tường Vi - cho biết, bà mất lúc 14h ngày 11/5 tại Đà Nẵng, hưởng thọ 86 tuổi.
Nhằm quảng bá vẻ đẹp của thiên nhiên, cảnh quan, con người, những nét văn hóa đặc sắc của nhân dân các dân tộc tỉnh Yên Bái tới bạn bè trong nước và quốc tế, sáng 11/5, Hội Liên hiệp Văn học nghệ thuật tỉnh Yên Bái tổ chức phát động cuộc thi sáng tác ảnh nghệ thuật năm 2024 với chủ đề "Ảnh đẹp du lịch Yên Bái".