Hồi còn nhỏ, tôi thường ngủ với mẹ. Giường của hai mẹ con được kê gần cửa sổ. Đó là khung trời riêng của tôi, khung trời bé nhỏ mà mênh mông quá! Gần chục năm nay khung trời bé nhỏ ấy đã mang cho tôi bao xúc cảm. Thời gian của ngày, tháng, năm cứ nhè nhẹ trôi đi qua ô cửa sổ như một cuốn phim quay chậm.
Lại một mùa hè nữa qua đi, để lại đằng sau những cuộc vui và cả những bâng khuâng, xao xuyến. Thu đến nhẹ nhàng, dường như chỉ có thể cảm nhận qua những cơn gió mong manh cuốn theo những chiếc lá vàng, chỉ đủ làm xao động mặt hồ phẳng lặng.
Bước qua một kỳ thi ngột thở với những căng thẳng đầy lo lắng, tôi không làm được bài. Tôi biết mình đã trượt. Trước mắt tôi là những ngày u ám. Tôi không biết mình có đủ can đảm để vượt qua những tiếng cười chế giễu và ánh mắt thương hại của mọi người, còn cả nỗi buồn và thất vọng của bố mẹ nữa chứ.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, mới ngày nào tôi còn là cô bé con nghịch ngợm hay khóc nhè, làm nũng mẹ, vậy mà bây giờ tôi đã là cô học trò lớp 8.
Điểm 4 ấy như một sự hụt hẫng, thất vọng lớn trong lòng tôi! Hôm đó vào tiết Hóa học, cô giáo gọi tôi lên bảng và kiểm tra miệng... Tôi đã không học bài và được 4 điểm. Đâu phải vì bài khó, đâu phải vì câu hỏi của cô hóc búa mà lỗi là do chính tôi lười học. Tôi bị ghi vào sổ đầu bài và như vậy cũng đồng nghĩa với việc lớp tôi sẽ bị trừ điểm thi đua.
Thế là đã hai năm trôi qua, kể từ ngày bố mẹ tôi làm xong thủ tục ly hôn. Hai năm, ba mẹ con tôi sống dựa vào nhau. Mẹ tôi không phải công nhân viên chức nhà nước, cũng không ở nhà nội trợ mà mẹ phải bươn trải ngược xuôi với những bè gỗ để kiếm tiền nuôi chúng tôi ăn học.
Mỗi người đều có rất nhiều sự lựa chọn trong cuộc sống. Tôi nghĩ rằng bạn đừng có quá cứng rắn ép mình theo khuôn mẫu mà hãy thử thay đổi cách suy nghĩ của bản thân, bạn sẽ thấy mình nhận được rất nhiều điều bổ ích và thú vị.