Buổi học đầu tiên của năm lớp 11, tâm trạng nó lạ quá! Ngồi học tiết Hóa mà nó cứ mơ màng đi đâu, cảm giác đến mệt mỏi.
Mẹ ơi, con cần có mẹ...! Nó vừa nói vừa nấc trong tiếng khóc, những giọt nước mắt đầm đìa trên má và cổ. Dường như chẳng có gì có thể ngăn nổi những giọt nước mắt ấy thôi đừng chảy nữa.
Tuổi học trò là lứa tuổi đẹp nhất, trong sáng, vô tư nhất, mơ mộng nhất và có lẽ là đáng nhớ nhất trong cuộc đời mỗi con người.
Mỗi sớm, khi mặt trời thức giấc cũng là lúc những tia nắng đầu tiên bắt đầu cho cuộc chạy đua với thời gian. Dưới mặt đất, mọi vật bắt đầu bừng tỉnh.
Mẹ tôi là một người hiền lành, chịu khó và rất mực yêu thương con. Ngoài thời gian làm việc tại cơ quan, mẹ tôi thường nhận quần áo về may kiếm thêm tiền để anh em tôi có thêm đồng quà, tấm bánh và sách vở học tập.
Sáng, vừa ngủ dậy, Linh thấy mẹ dẫn một đứa con gái về nhà. Con bé vừa gầy lại vừa đen và xấu xí. Chắc nó chỉ học lớp năm hay lớp sáu gì thôi. Mẹ Linh bảo đây là người giúp việc mới của nhà nó. Linh chẳng ưa gì con bé này nên cứ quát tháo, dọa nạt nó suốt ngày. Một hôm, con bé phải lau nhà, nó lau hết sàn nhà chỉ còn mỗi chỗ Linh đang nằm, nó rụt rè một lúc rồi khẽ nói: