Một năm có bốn mùa, mỗi mùa đều có những dấu hiệu riêng, đặc trưng nhất đối với mỗi người. Mỗi mùa đều có những cảm nhận rất khác nhau.
Đôi bàn tay ấy đối với tôi thật sự rất đặc biệt. Không phải nhỏ nhắn, thon dài như người ta vẫn gọi tay “búp măng”, nhưng đôi tay mẹ lại rất diệu kỳ, những gì bàn tay ấy làm ra thật tuyệt vời, khiến đứa con gái vụng về như tôi tự hào và vô cùng khâm phục.
Tụi con gái lớp tôi tụm năm, tụm bảy quanh một cành hoa tím, nhao nhao lên. Có đứa bảo hoa lưu ly. Đứa lại bảo hoa... Cuối cùng cô bạn lớp trưởng lên tiếng: -
Chiều, một mình lang thang trên chiếc xe đạp mi ni đỏ, thả hồn theo làn gió. Thấy lạc lõng giữa guồng quay hối hả của cuộc sống, nó dừng xe và dạo bước quanh bờ hồ. Gió mơn man lên má, một cảm giác thật dễ chịu. Mấy ngày nay, mọi người luôn thấy nó xuất hiện với vẻ mặt buồn bã...
Tôi luôn tâm niệm rằng: “Sống là biết chấp nhận thử thách” và để làm được điều đó, một yếu tố rất cần thiết đó là phải biết “vượt qua chính mình”.
Mùa xuân qua đi, mùa hạ lại đến, mùa thu sang mau và mùa đông giá lạnh trở về. Trong sự tuần hoàn của bốn mùa, cây bưởi trước hiên ngày một lớn và già đi. Mùa xuân, nó khoác thêm chiếc áo mới xanh non cùng những chấm trắng của chùm hoa mùa xuân. Mùa hạ, trên cây treo thêm những quả bóng tròn xanh mọng. Mùa thu, quả bóng chợt đổi sang màu vàng. Rồi mùa đông, cây trở về với sự cô đơn vốn có, không hoa không quả. Còn trong sự tuần hoàn ấy, bố vẫn là bố.
Khi cái nóng oi ả của mùa hè dần dần dịu đi, một sớm mai bạn cảm giác cái lạnh nhè nhẹ đang len lỏi vào cơ thể. Hình như thu sang!
YBĐT - Nuôi con từ khi con còn là hòn máu đỏ hỏn, mẹ ngày ngày cặm cụi trên những triền đồi đầy nắng và gió. Kiếm bát cơm, manh áo cho con thật vất vả phải không mẹ? Và khi con lớn khôn thêm chút nữa thì gánh nặng trên đôi vai mẹ cũng nặng thêm bởi lo cho con ăn học bằng bạn bằng bè...
Từ nhỏ, tôi thường thấy thật phiền phức khi có chị gái. Chị bắt tôi học, bắt tôi làm đủ việc nhà và chả bao giờ cho tôi đi chơi xa cả...