Năm học đã bắt đầu được vài tháng nhưng có vẻ như các thành viên trong lớp vẫn chưa quen hết nhau và còn hơi ngại ngùng trước cô giáo chủ nhiệm. Lớp trưởng "Bí Ngô" quyết tâm phải làm một vụ gì đó để cải thiện tình hình.
Hôm nay đi học về, quên cả cái nắng gay gắt giữa trưa hè, nó chạy vội về ôm lấy bà nội đang ngồi bên mâm cơm đợi. Nó vui mừng khoe với bà kết quả học tập của mình.
Tiếng cười - thứ âm thanh mà khi nghe thôi, ta đã cảm thấy vui sướng rồi! Nó luôn xuất hiện trong cuộc sống của mỗi chúng ta. Từ khi vừa mở mắt đón những tia nắng ban mai đầu tiên của ngày mới cho tới khi màn đêm dần buông ngoài cửa sổ, mỗi người trong chúng ta đều được nghe âm thanh này. Những nụ cười nở trên môi mỗi khi ta hạnh phúc, yêu đời, khi ta muốn san sẻ thật nhiều yêu thương.
Tôi thường ngắm nhìn ông ngoại tôi khi ông đứng khấn trước bàn thờ, tóc bạc rưng rưng, vẻ mặt khiêm cung, dáng người nghiêm cẩn và ông đang lầm rầm nói chuyện thành kính với tổ tiên đã xa khuất, những người dường như đang lặng lẽ quây quần về đây trong nắng gió, lắng nghe những lời cầu xin cho non nước bình yên, gia đình hòa thuận, mùa màng bội thu...
Tôi phải rời xa ngôi trường cấp II suốt bốn năm gắn bó để đến với một ngôi trường mới. Đó là một cái đích mới, cao hơn mà tôi phải nỗ lực hết mình để đạt được ngôi trường cấp III.
Đã lâu lắm rồi mới có cơn mưa rào to đến vậy. Cơn mưa ấy cứ xối vào trái tim nhỏ bé đang thổn thức của nó, bởi cảm giác ân hận khó tả. Không biết đã có bao nhiêu điều phiền muộn, lo lắng ẩn trong tâm hồn non nớt của nó khiến một đứa con gái vui vẻ hay nói như nó không thốt lên thành lời.
Những ngày cuối đông đâu đã có hoa đào. Mận mới bắt đầu nảy lộc, xinh xinh màu hoa lí. Trà chưa ra hoa mà mộc thì cũng chưa hé nụ. Nhưng hoa trẩu, sang đến giữa tháng 10, sao ở đâu ra mà nở nhiều đến thế! Nhớ lại những lúc cả bọn cùng lên rừng tìm quả thủ ô, hái sim về ăn hay những lúc đi chặt tre, chặt củi trong rừng về, cả một con đường đất dài trắng xóa hoa trẩu.