Trăng rằm rải ánh sáng bàng bạc lên những tán cây ngoài cửa sổ, con lặng ngắm nhìn và có thể phân biệt một cách mơ hồ về màu sắc của chúng. Ánh trăng lạnh lùng như đang giấu diếm một nỗi buồn thầm kín, như tâm trạng con lúc này. Con nhớ ba!
Tôi viết những dòng này cho bạn, cho tất cả và cho cả những người tôi chưa từng quen biết. Mỗi khi đau buồn hay bế tắc, hãy nghĩ đến nhau, đến những người xung quanh.
Khi nữ hoàng thời gian lại bắt đầu khoác lên mình chiếc áo choàng mùa xuân với màu xanh của lá non, hồng phớt ấm nồng của hoa đào, trắng tinh khôi cho một sự khởi đầu của hoa mai, đất trời và vạn vật chuyển mình đón mùa xuân thi vị.
YBĐT - Nếu một lần đặt chân đến tập thể lớp 11D Trường THPT Nguyễn Huệ hẳn các bạn sẽ không khỏi ngạc nhiên và thích thú trước cô bạn cán sự Toán kiêm lớp phó học tập năng nổ và hay cười của lớp tớ. Tên cúng cơm của ấy là Nguyễn Huệ Chi và ở “gia đình 11D” thân yêu của tớ mọi người hay gọi ấy là Chi “chô”.
Con đường dài và rộng con đường mà đã hơn hai năm nay nó không đặt chân đến, gợi cho nó cảm giác bâng khuâng.
Thuở nhỏ, đứa bé nào cũng đều nhận được sự quan tâm, chăm sóc và chiều chuộng của cha mẹ. Đó là điều tôi luôn có được cho đến khi mẹ tôi quyết định có thêm em bé. Mẹ bảo rằng để tôi có chị, có em và cho vui cửa vui nhà.
Chẳng ai tìm kiếm thất bại, nhưng mỗi lần thất bại là một lần ta khôn lớn.
Ngày ấy, khi tôi là một cậu bé, tôi từng theo ba lên công ty ba làm. Tôi nhìn ba xẻ gỗ rồi nói: “ít nữa con cũng sẽ xẻ gỗ như ba”. Ba cười xoa đầu tôi trìu mến.
Có nhiều câu chuyện rồi sẽ lùi lại theo thời gian để trở thành ký ức. Ký ức trong tôi về những gì đã qua, những gì đáng nhớ là những mùa hoa bỏ lại sau lưng...