Tớ nhớ K2.6 nhiều lắm!
- Cập nhật: Thứ năm, 23/10/2014 | 3:12:04 PM
YBĐT - Thời gian trôi nhanh thật, thế mà đã gần 5 tháng kể từ khi tốt nghiệp. K2.6 ơi! Các cậu thế nào, khỏe không? Hôm nay tự nhiên tớ thấy nhớ các cậu, nhớ những lúc vui đùa, trêu ghẹo nhau vô tư, nhớ lúc “mít ướt” khi mới nhập học vì mới phải xa bạn bè, bố mẹ.
Nhớ mãi kỉ niệm.
(Ảnh: Linh Chi)
|
3 năm THPT qua nhanh, giờ đây đã phải xa nhau, mỗi đứa mỗi nơi không biết lúc nào mới có thể gặp nhau. Đứa Mù Cang Chải, đứa Trạm Tấu, Nghĩa Lộ, Văn Chấn.
K2.6 à, tớ nhớ mọi người lắm, nhớ hình ảnh 10 đứa “quỉ sứ” - những khuôn mặt thân thuộc, nhớ những lúc hồn nhiên vô tư nói chuyện đến khuya không chịu ngủ tuy biết ngày mai có bài kiểm tra 1 tiết.
Tự nhiên những kỉ niệm đó hiện lên trong trí nhớ tớ chứ, chắc nhớ các cậu nhiều quá. Vì bọn mình cùng sống chung trong một phòng, cùng chia sẻ những chuyện buồn vui của gia đình bạn bè trong suốt 3 năm THPT cơ mà nhỉ. Biết bao kỉ niệm đẹp, đâu phải ai cũng có duyên như bọn mình, được cùng sống chung một mái trường, được học cùng một lớp lại cùng phòng K2.6 thân thương nữa chứ. Kỉ niệm đó tớ sẽ mãi in sâu trong lòng.
Dù đi đâu, về đâu, trái tim tớ vẫn dành một góc nhỏ để luôn nhớ về các cậu. 10 đứa “quỉ sứ” hồn nhiên, vô tư hãy luôn thành công trong cuộc sống và cả tương lai nữa nhá!
Tớ nhớ các cậu nhiều lắm, K2.6 à!
Hoàng Thị Quý (Bản Sang Đốm, xã Nghĩa Lợi, thị xã Nghĩa Lộ)
Các tin khác
Mùa đông đã về trên khắp các con đường, tuyến phố. Đông đến như vị khách lạ mà quen, mang theo tiết trời lạnh mà tinh khiết vô ngần. Gió mùa ùa về lay động từng ngọn cây, kẽ lá, đùa nghịch mái tóc em thơ, trêu chọc người đi đường, len lỏi vào những góc nhỏ trong tâm hồn của mỗi người.
Một ngày cuối thu, trời bắt đầu trở lạnh. Về đêm, từng màn sương trắng bao phủ khắp mọi vật. Gió mùa đông bắc đã cựa mình, mọi người ra đường đã bắt đầu khoác thêm những chiếc áo khoác mỏng. Nhưng trên những hàng cây sữa bên đường, từng chùm hoa vẫn đang nở, tỏa một mùa hương nhẹ nhẹ, man mát.
Vắng mẹ, căn nhà ấm áp ngày nào giờ nhìn lại chỉ còn mình con. Anh trai đi học chuyên nghiệp, bố lại đi làm xa. Chật vật lo toan cho cuộc sống, căn bệnh cũ tái phát, mẹ phải đi chữa mãi tận Hà Nội.