Khoảng lặng của tôi

  • Cập nhật: Thứ năm, 10/7/2014 | 3:04:51 PM

Tôi sinh ra và lớn lên ở một thị trấn nhỏ. Nhà tôi cách trung tâm thị trấn khoảng 15 phút đạp xe. Căn nhà tôi đang ở là căn nhà có từ thời ông nội tôi và có lẽ đã được xây dựng cách đây từ lâu lắm. Nhà rộng, quang đãng, trước cửa nhà tôi bốn mùa đều rực rỡ sắc màu của những bông hoa xinh đẹp ông nội tôi trồng.

Tôi thích đi lòng vòng quanh sân để cảm nhận được mùi hương của cỏ cây hòa vào làn nắng sớm, tận hưởng cảm giác khoan khoái như thể mình đang lơ lửng giữa một không gian rất riêng, chỉ có một mình mình.

Tôi thích đứng ở sân nhà mình, ngước lên nhìn bầu trời cao. Bầu trời vốn dĩ bao la, rộng lớn là thế nhưng khi được nhìn từ sân nhà tôi lại nhỏ bé, hiền dịu đến lạ lùng. Tôi coi đó là một “người bạn” của riêng mình và vô cùng tự hào về người bạn ấy. Hè gần đến, bạn ấy báo hiệu cho tôi bằng những cơn mưa rào nặng hạt. Thu sang, bạn ấy cho biết tôi bằng những làn mây âm u. Đông về, bạn ấy lặng lẽ thông báo qua những trận gió se lạnh. Xuân tới, cứ có mưa xuân của bạn ấy là cây cối lại đâm chồi. Mỗi khi bạn ấy mang mùa xuân tới là tôi lại thêm một tuổi mới, thêm vào hành trình cuộc đời mình những ngày tháng đẹp đẽ tuyệt vời.

Ngồi trong nhà, qua ô cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy bình minh đang tới gần, nắng dịu dàng dang rộng đôi bàn tay ôm trọn nửa vòng trái đất, rải nhẹ những vệt ấm áp lên góc trời bé nhỏ của tôi, trên mái nhà, xiên qua song cửa nhỏ. Có lúc tôi thầm nghĩ: Những con người đang hối hả, bộn bề với những toan tính, bon chen ngoài kia, mấy ai có thể có được một khoảng trời yên bình, không chút lo âu như tôi. Nhắm mắt lại, từ từ mở cửa cho ngày mới tràn vào trong nhà - cảm giác thật sự an nhiên lắm!

Ô cửa sổ mang tới cho tôi nhiều thứ: một bầu trời nhỏ đổi màu theo thời gian, những giọt nắng cuối chiều hiền lành ấm áp, những cơn mưa xối xả cuốn đi mọi muộn phiền và một khoảng lặng bình yên giữa cuộc sống quá ư mải mê, vội vã. Qua khung cửa, tôi có thể thấy bản thân mình đang từng ngày thay đổi. Khi tôi bé, nhìn từ ô cửa sổ lên trời, tôi cảm thấy bầu trời thật bao la, khi tôi đang dần lớn lên, bầu trời dường như hẹp lại. Thế nhưng ngôi nhà này vẫn vậy, khung cửa của tôi vẫn thế và tình cảm của tôi vẫn nồng nàn lắm khi đi qua nhiều tháng năm.

Ngôi nhà của tôi thật đẹp, nó đẹp không chỉ bởi hình thức bên ngoài khi người ta nhìn vào mà là đẹp khi tôi được sống ở đấy, thấy an nhiên và bình dị. Ở đó, tôi đã bắt gặp một góc nhỏ của cuộc sống, chỉ có riêng mình tôi.

Nguyễn Thị Thủy Hằng (Lớp 10a1, Trường THPT Hoàng Văn Thụ, Lục Yên)

Các tin khác

Tiếng trống trường vừa dứt, nó vớ ngay lấy cái cặp, đạp xe thật nhanh. Guồng quay càng nhanh thì tiếng khóc của nó cũng càng lúc càng to. Nó không tin, nó vẫn không thể tin! Một cán sự bộ môn, một cô học sinh luôn đứng đầu khối về điểm phẩy môn Văn mà lại rớt.

Anh à! Có lẽ khi anh đọc được những dòng này của em thì chắc anh sẽ bất ngờ lắm vì “cái đứa dở” này có bao giờ biết viết thư cho anh đâu. Thậm chí lúc ở nhà hai anh em mình còn suốt ngày chành chọe với nhau nữa. Có khi anh còn nghĩ em ghét anh cơ nhưng không phải đâu, với em anh vẫn là người anh trai mà em yêu quý nhất.

Khoảng khắc thời áo trắng.

Những kỉ niệm học trò tháng năm để lại Đứng mãi đây cây bàng lá đỏ Vẫn góc sân này, vẫn hạt nắng rơi nghiêng...

Đường vui tới trường

Một buổi sáng bình minh của làng quê quá đỗi yên ả. Xa xa có tiếng gà gáy từng hồi, từng hồi. Ban đầu chỉ là một, rồi hai, ba, rồi dần dà nối đuôi nhau làm cho cả vùng râm ran tiếng gáy nhỏ, lúc thì im lịm, lúc lại rộ lên, lúc lại đều đều du dương…

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục