Hãy khóc để đón nụ cười

  • Cập nhật: Thứ ba, 22/7/2014 | 2:36:49 PM

Nếu người ta khóc để tỏ ra được thương hại, để giận dỗi hay để trút giận lên một ai đó thì tôi khóc để đón chào nụ cười, để được nghỉ ngơi, thư giãn thả lòng mình.

Đâu phải tôi chưa khóc, tôi đã khóc vì mọi người, những người hoàn cảnh khó khăn hơn tôi, những người không may mắn bị những căn bệnh hiểm nghèo khao khát sống, những đứa bé mồ côi không nơi nương tựa, một cuộc sống vất vả không bến dừng, khóc để làm một điều gì đó để được cười khi họ được giúp đỡ và vươn lên trong đời.

Tôi đã khóc khi xa quê hương, khóc vì những mùa lũ đã mang theo vụ mùa tưởng chừng bội thu, để được cười khi quê hương đổi mới.

Tôi đã khóc vì gia đình, vì những người tuyệt vời nhất, khóc vì bao vất vả, khổ cực và những giọt mồ hôi trên mặt ba tôi và khóc vì tình thương vô bờ bến của mẹ để được cười khi gia đình xum họp, đoàn tụ bên nhau.

Tôi đã khóc vì thầy cô, bạn bè, khóc trong những ngày khai giảng, trong quá trình sát cánh bên nhau và ngày phải chia xa để rồi cười khi mọi người luôn nghĩ về nhau.

Tôi đã khóc cho chính mình, khóc trong những ngày “cảm” nặng một ai đó của tuổi con gái mới lớn, tuổi mười lăm, khóc vì những ngày bị điểm kém và khóc vì nhớ bố mẹ dưới ngôi trường nội trú thân yêu, để từ đó được cười khi mình vững vàng hơn trên con đường đời.

Tin tôi và hãy khóc khi nào bạn muốn vì nụ cười sẽ bên bạn ngay, hãy khóc cho tâm hồn thanh thản và mở lòng đón nhận cuộc sống đầy yêu thương bạn nhé!

 Sầm Thị Lý (Thôn Khau Vi, xã An Phú, huyện Lục Yên)

Các tin khác

Sáu giờ chiều, nắng tắt dần, con đường đê ngoằn ngoèo quen thuộc về quê nội hiện ra trước mắt tôi. Gió từ đầm phá phía dưới thổi lên mát rượi xua tan cái nóng hầm hập phả lên từ mặt đường. Xa xa, làng xóm đã lên đèn…

Có những câu chuyện dài bà kể mãi mà không bao giờ hết, cháu hờ hững trước những tâm sự miên man, kí ức lê thê về một thời oanh liệt ấy. Cháu đã từng mong bà gom vào kỉ niệm để nó lặng lẽ theo thời gian nhạt nhòa.

Một mầm cây bé nhỏ/ Mẹ gieo xuống vun trồng/ Chăm sóc thật kì công/ Mong cây con mau lớn

Em đã mến cô ngay từ buổi đầu gặp cô khi em bước vào lớp 6. Em cũng đã ấn tượng ngay với nụ cười dịu dàng của cô - nụ cười nổi bật giữa đám đông mà em sẽ không bao giờ quên được. Phải, làm sao có thể quên được hình ảnh một người giáo viên ân cần, mẫu mực và tận tụy với nghề.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục