Anh trai

  • Cập nhật: Thứ năm, 13/3/2008 | 12:00:00 AM

YênBái - Anh chẳng phải là anh ruột của nó, cũng chẳng phải họ hàng, anh chỉ là một người bạn nó quen ở lớp học thêm nhưng nó coi anh chẳng khác gì anh trai của mình.

Anh chẳng có gì đặc biệt, không đẹp trai, không cao ráo, chẳng bao giờ biết tới lọ gôm vuốt tóc hay những bộ quần áo thời thượng. Anh chỉ có một điểm, một điểm nó thấy rất đặc biệt, đó là đôi mắt. Một đôi mắt rất to, đen, lúc nào cũng ánh lên sự tự tin và cương nghị. Nó tin rằng, chỉ người nào có đôi mắt như thế mới làm nên việc lớn!

Chơi thân với anh, nó mới phát hiện ra nhiều điều. Hai anh em giống nhau một cách kỳ lạ, giống nhau về cách nghĩ, về quan niệm sống, về ước mơ hoài bão và thậm chí cả số thứ tự trong sổ điểm cũng giống nhau. Mỗi lần phát hiện ra điểm gì đó giống nhau, nó đều thốt lên: “Sao anh em mình giống nhau thế nhỉ?”. Anh lại cười: “Giống nhau thì mới là anh em chứ!”. Anh luôn động viên, an ủi nó khi buồn, lại vừa là một người bạn của nó. Và nó thì có thể kể cho anh nghe đủ thứ chuyện, chuyện trên trời dưới biển, chuyện gia đình cùng cả những bí mật của nó nữa. Anh còn kiêm luôn nhiệm vụ làm gia sư cho nó, vì hễ có bài toán, lý, hóa nào hóc hóc là nó đều “để dành” hỏi anh.

Và nó rất muốn kể cho mẹ nghe, kể mọi chuyện để mẹ biết anh tốt với nó như thế nào. Nhưng vì nó là con một, lại chưa lớn hẳn (mẹ nghĩ thế) nên mẹ luôn có ác cảm với những người con trai chơi với nó. Cho tới một lần rất vô tình, cả mẹ và nó được nghe người ta kể chuyện về gia đình anh. Cả bố mẹ anh đều là công nhân, ăn bữa trước phải lo bữa sau, lại phải nuôi ba người con ăn học... Lúc ấy, nó mới vỡ òa ra tất cả. Nó chơi thân với anh như vậy, nó tưởng đã hiểu anh lắm mà hóa ra chẳng biết gì về anh hết. Nó đâu có biết gì... Rồi bất chợt, nó nhớ lại câu nói của anh: “Làm em anh thì thiệt lắm, 8/3, 20/10 chẳng có quà đâu nhé!”. Nó nghĩ, anh nói thế cho vui... Nó thương anh lắm, vừa thương lại vừa trách anh. Sao anh chẳng kể gì cho nó nghe cả, anh bảo coi nó như em gái cơ mà? Nó cũng đã kể hết mọi chuyện về anh cho mẹ nghe và mẹ cũng đã nghĩ khác về anh...

Một tối, nó được đi ăn quán cùng với các bạn làm ăn của bố mẹ. Nhìn những cậu ấm đầu tóc bóng mượt, nước hoa sực nức, ăn mặc sành điệu, bất giác nó nghĩ tới anh... Anh à, em biết anh vất vả nhiều nhưng em mong anh luôn vững vàng vượt qua anh nhé! Anh còn phải thực hiện lời hứa với em, anh phải trở thành giám đốc để em làm phiên dịch cho anh, phải không anh?

Cao Thị Thanh Huyền
(Lớp 10 Anh, Trường THPT Chuyên Nguyễn Tất Thành, TP Yên Bái)

Các tin khác
Học sinh Trường THCS Túc Đán, xã Túc Đán (Trạm Tấu) học thêm tại Thư viện nhà trường. (Ảnh: Văn Tuấn)

Chắc hẳn ít nhất cũng đã một lần bạn nghe thấy từ "nick name". Nói một cách đơn giản, dễ hiểu thì đó là biệt danh ấy mà. Tớ thấy mình thật may mắn khi được sinh ra trong một gia đình êm ấm như thế này. Xung quanh tớ có ba thiên thần thật đặc biệt, họ luôn tạo cho tớ sự ngọt ngào, thú vị trong cuộc sống.

Những ước mơ luôn là nghị lực để con người tiếp tục có hy vọng, có niềm tin hơn vào cuộc sống. Đối với một cô bé còn ngồi trên ghế nhà trường thì những ước mơ vừa giản dị, nhỏ bé nhưng nhiều lúc lại trở nên quá lớn lao đối với hoàn cảnh của nó...

... Người bạn thân của tôi đã không còn ở bên cạnh tôi nữa, bạn ấy đã đến một phương trời xa mà ngay chính bản thân tôi cũng không biết nơi đó là ở đâu. Giờ đây, ngồi trong căn phòng trải đầy hoa hồng, những kỷ niệm về tình bạn lại chợt về trong ký ức tôi...

Tôi đã từng đọc nhiều bài thơ về mẹ nhưng trong đó tôi thích nhất những câu thơ:

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục