Nắng sân trường

  • Cập nhật: Thứ hai, 20/7/2009 | 12:00:00 AM

YênBái - Thời gian trôi qua thật là nhanh, mới ngày nào bước chân vào cổng trường đầy bỡ ngỡ, rụt rè, lạ lẫm mà giờ đây ve râm ran trên mọi con đường, phượng đỏ rực trên từng góc phố. Mùa hè đã đến – mùa hè cuối cùng của nó.

Tuổi học trò đẹp như những vần thơ của nó sắp qua đi. Bất chợt, nó vô tình giở lại cuốn sổ lưu bút, đếm ngược dòng thời gian trôi mà nó bỗng giật mình. Thời gian trôi quá nhanh. Nó giật mình vì thấy mình đã đi gần hết tuổi học trò, chỉ năm sau thôi, tuổi học trò của nó sẽ qua đi, nó sẽ có tấm bằng tốt nghiệp và thi vào ngôi trường đại học mà nó từng mơ ước để thực hiện ước mơ được làm cô giáo. Nó chợt nhận ra 1 điều: “Cuộc đời mỗi con người như một dòng sông, khi chảy êm đềm, khi lại cuồn cuộn sóng trào… và dòng đời trôi còn thật nhiều điều khó nói.

Những vướng mắc, lo âu, những toan tính nhỏ nhen, những trò nghịch sau quỷ và ma…, những suy nghĩ ẩm ương của tuổi mới lớn đều đến và đi… bất ngờ rồi khiến nó… chợt quên. Chỉ có đời học trò là trong trẻo, dịu êm. Tay cắp sách đến trường, màu áo trắng tinh khôi, trong sáng. Những khuôn mặt ngây thơ, những nụ cười tươi tắn cũng đủ khiến trái tim ai khẽ rung động và chợt tiếc nuối cho những ngày đã qua. Nó luôn nhớ về gốc phượng trước lớp, nơi mà nó vẫn cùng bạn ôn bài, cùng vui đùa chạy nhảy và dốc bầu tâm sự.

Còn nhớ mùa hè năm nào, nó cùng bạn nhặt cánh phượng rơi ghép thành hình hoa, hình bướm và ép vào cuốn sổ lưu bút, để giờ đây, cánh bướm khô đọng lại ký ức tuổi học trò. Nó tìm, về với nắng tuổi thơ, cái nắng ngày xưa vẫn rực vàng bên khung cửa sổ. Với tia nắng nhẹ nhàng len qua từng tán lá, với lời giảng ân cần đầy yêu thương, với tiếng cười giòn tan bên góc lớp và chợt nhận ra một âm vang là lạ: âm vang của nắng – nắng của tuổi học trò.

Từng kỷ niệm như bước ra từ trong nắng. Những kỷ niệm tuổi thơ như xích lại gần nó hơn. Và nó ước - điều ước đầu tiên nó dành cho tuổi học trò sắp qua: Một lần thôi cho nó được làm “Nắng sân trường”.

Vũ Thị Trang Ngọc - (Thôn Bình Sơn – xã Văn Tiến)

Các tin khác

Quê hương có vị mặn. Mặn bởi dòng máu anh hùng đã chảy xuống thấm đất quê hương thuở còn khói lửa. Mặn bởi những giọt mồ hôi các bác nông dân đã đổ để thu về một mùa bội thu. Mặn bởi giọt nước mắt mẹ thương con khi con đi học xa nhà.

Lớp học bơi ở Trung tâm Thể dục Thể thao tỉnh.

Nó ngồi trong căn phòng trống trải khóc một mình. Nó khóc nhiều nhiều lắm! Khóc để quên đi những nỗi buồn. Sinh nhật nó mà chẳng ai thèm để ý đến.

Đôi khi... Bạn cảm thấy mệt mỏi khi xung quanh chẳng một ai tin bạn. Bạn cảm thấy cô đơn khi bị mọi người lạnh nhạt, xa lánh. Bạn cảm thấy bất lực khi cứ phải gồng mình lên mà sống một cách giả tạo. Bạn cảm thấy thất bại khi cứ nuôi trong mình cái ảo tưởng chiến thắng mà thực sự bạn chưa vượt qua ai bao giờ.

Ảnh minh họa.

YBĐT - Tôi muốn tốt nghiệp thật nhanh để sớm được rời khỏi cái lớp 9C kỳ quặc này. Bao nhiêu vụ "xì căng đan" như: bôi sáp xuống nền nhà cho các cô giáo ngã; giấu lá cơm nếp khắp lớp để cho cô giáo dạy Lý buồn nôn (cô ấy rất sợ mùi lá cơm nếp), hay những cuộc đánh nhau với các lớp khác, thậm chí là trường khác... đã khiến tôi vướng phải bao nhiêu là rắc rối, suýt nữa thì không được xét tốt nghiệp.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục