Nếu ai đó hỏi tôi rằng: "Điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời là gì?" thì tôi sẽ không ngần ngại trả lời: Điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này là khi tôi được làm con gái của mẹ.
Thúy Anh và Hạ Linh là đôi bạn thân từ bé và cũng ở cạnh nhà nhau. Lên cấp 3, vì nhà xa trường nên bố mẹ sắm cho mỗi đứa 1 chiếc xe đạp điện mới. Tất nhiên khi đi thì phải đội mũ bảo hiểm nên bố mẹ cho tiền 2 đứa tự đi mua cái mũ mình thích.
Cánh đồng quê hương tôi mùa lúa chín mênh mang thảm vàng cùng những đàn cò trắng bay rập rờn, gió thổi vi vu và những đứa trẻ trâu thả diều phấp phới. Có lần tôi đi học xa về đúng vào mùa lúa chín. Thấy bố mẹ bảo mai cả nhà ra đồng gặt lúa là từ tối hôm trước tôi đã hào hứng mong ngày mai đến thật nhanh.
Càng gần tới kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông tôi càng thấy căng thẳng. Năm nay, Bộ Giáo dục và Đào tạo thay đổi qui chế thi, gộp hai kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông và thi tuyển sinh đại học vào một kì thi chung, rồi lại còn đổi mới thang điểm, cụm thi... làm cho không chỉ riêng sĩ tử chúng tôi mà cả thầy cô và phụ huynh đều không tránh khỏi tâm trạng lo lắng cho học sinh và con em mình.
Từng cơn gió heo may thổi làm rung những chiếc lá cuối cùng của cây lê trước cổng. Cuối đông, những cành cây khẳng khiu trơ trọi trong giá lạnh. Ấy vậy mà có một loại cây vẫn xòe những tán lá rộng xào xạc đứng hiên ngang trong gió, ấy là hàng cọ.
Chiều nay, khi nắng chiều đông sắp tắt, nó đứng ngẩn ngơ nhìn về phía mặt trời lặn như muốn níu kéo một thứ gì đó. Ánh mắt xa xăm kia của nó hiện rõ một nỗi buồn, một nỗi cô đơn trong chính suy nghĩ của nó.
Mỗi người sinh ra ai mà không có nguồn cội gốc gác, ai mà không có quê hương. Quê hương là nơi ta sinh ra và lớn lên, nơi chôn rau cắt rốn của ta. Quê hương cho ta kỷ niệm ngọt ngào và tuổi thơ tươi đẹp.
Ngồi trong gian trọ được bao phủ bởi bóng tối của màn đêm, An nước mắt ướt nhòa. Cậu ngồi im lặng và suy nghĩ lại cả quãng thời gian ba năm đã qua. Trước kia, An là một cậu bé ngoan, học tập cũng khá nên được bố mẹ cho ra thành phố học.
Mưa đã dọn đến thành phố và có lẽ sẽ ở trọ trong một thời gian dài. Mưa lúc ồn ào, lúc rả rích nhưng chưa khi nào ngớt. Lại nói đến những ngày mưa, bầu trời, mặt đất, tất cả bị phủ một lớp xám tro nhàn nhạt, không khí ẩm mốc quanh quẩn mùi mưa.
Thời gian trôi đi thật nhanh, vậy là chúng ta đã cùng nhau đi gần hết chặng đường THPT rồi phải không lớp mình? 3 năm - khoảng thời gian không dài nhưng cũng đủ để chúng ta kết thân thành một “đại gia đình” T1 ấm áp, luôn quan tâm tới nhau dưới mái nhà chung Trường THPT Nguyễn Huệ. Đó luôn là một niềm vinh dự lớn đối với tớ và các cậu cũng cảm thấy vậy, đúng không?
Chỉ còn vài tháng nữa thôi là tôi bước sang tuổi 18. Vậy là tôi sắp đủ tuổi công dân rồi đấy! Nhưng sao tôi lại thấy lo sợ về tương lai phía trước quá, có lẽ bởi mười bẩy năm qua, chưa bao giờ tôi đặt cho mình một mục tiêu để phấn đấu. Tôi luôn ỷ lại, dựa dẫm vào bố mẹ và lúc nào cũng nghĩ: “Kệ! Đến đâu thì đến...”.