Kẻ đi tìm nắng
- Cập nhật: Thứ sáu, 15/1/2016 | 3:36:57 PM
YBĐT- "Trời còn buông nắng để hắn đi tìm" - xin mạn phép nhạc sĩ Ngô Thụy Miên mượn tứ nhạc này để bắt đầu về “hắn” - nhiếp ảnh trẻ Lê Trung Kiên, bởi vì hắn là thế: Kẻ đi tìm nắng!
Nhiếp ảnh trẻ Lê Trung Kiên.
|
Bạn hắn có người "hào phóng" với hắn còn bảo rằng: "Hình như nắng sinh ra là để cho Kiên" - nói thế thì quá nhưng vậy là để biết bạn hắn cũng thấy nắng có nghĩa với hắn đến thế nào! Là bởi vì người ta nhìn thấy hắn nặng tình với nắng quá, như thể tình nhân chưa bao giờ thôi nhớ.
"Người ta hối hả để bắt kịp thời gian, còn tôi hối hả để bắt kịp nắng"; "Với tôi, cứ thấy nắng là lại thấy bồi hồi, như đã xa nhau lâu rồi không được gặp vậy"; "Không biết đã bao lần tôi đứng nơi con đường nhỏ ấy đợi em mà rồi cuối cùng em lại không qua nơi ấy. Nhớ em đến phát giận hờn"; "Nắng à, mỗi sáng thức dậy không thấy em, tôi lại mải miết đi tìm. Tôi nhớ em mỗi ngày. Vì em là vẻ đẹp trong mỗi bước tôi qua!"… - thế đấy, hắn cứ thổn thức bao tư tình với nắng như thế, chẳng khác nào một tình nhân. Mà thật, nắng chính là tình nhân, tình nhân với con người nghệ sĩ trong hắn, để rồi cùng với nắng, hắn bùng nổ chất "nghệ" trong mình, làm nên những điều rất "Kiên" trên con đường mà hắn đam mê. Cũng vì một nỗi đam mê ấy, hắn “chờ đợi”, “đeo đuổi” tình nhân của hắn không biết chán trên những nẻo đường hắn qua, để rồi khi gặp được thì “giữ” thật chặt vẻ đẹp tình nhân trong mỗi khoảnh khắc, trong mỗi bức hình, như thể sợ ngày mai không gặp lại.
Thế nên, trong những khuôn hình của hắn, tôi thường thấy nắng, chẳng nhiều thì ít, với muôn hình vạn trạng: lúc tràn ngập mênh mang, khi mỏng manh hắt bóng, lúc rực rỡ tươi mới, khi le lói dịu dàng, lúc ráng đỏ hoàng hôn, khi bình minh nắng mới, lúc mạnh mẽ rót vàng, khi e ấp buông lơi… Và cũng bởi nắng mà tôi nhận ra "hắn" trong những khuôn hình, giữa muôn khuôn hình về một nơi đã quá nhiều người bấm máy: Danh thắng ruộng bậc thang xứ Mù Cang.
Gương trời
Tôi thích "chiếc gương trời" trên đỉnh mâm xôi Pú Nhu lấp lánh nắng trong mùa nước đổ, như thể giấu viên ngọc sáng nào đó trong đáy ruộng. Tôi nghe mơ hồ những triền ruộng lúa xanh non trong vạt nắng mỏng mảnh lẩn trong huyền ảo không biết là sương núi hay khói lam, thêm đơn sơ một chiếc lán canh nương lưng chừng những nấc thang xanh như một chốn bồng lai hư thực. Tôi cũng như vội theo dải nắng cuối chiều băng qua những triền ruộng bậc thang để lại trong khuôn hình những khoảng sáng tối đầy nghệ thuật, cho kiệt tác danh thắng như bừng lên vẻ đẹp kiêu sa lần cuối trong ngày rồi sẽ chìm khuất trong hoàng hôn sơn cước. Tôi cũng thấy những thửa ruộng bậc thang chợt khác lạ trong một góc máy khác lạ: đổ dài mềm mại trải trong nắng núi mênh mang, khó giống với những nấc thang tầng tầng, lớp lớp.
Ruộng bậc thang Mù Cang Chải - không biết bao nhiêu nhiếp ảnh gia trong và ngoại tỉnh, trong nước lẫn nước ngoài đã ghi lại bao hình ảnh - những bức ảnh đẹp mê hồn, những bức ảnh có thể khiến người ta muốn lên xứ Mù này ngay lập tức, những bức ảnh đã "đóng đinh" tên tác giả, làm nên tên tuổi. Hắn chỉ là một trong những kẻ tiếp tục gia nhập hàng ngũ những người khắc họa vẻ đẹp danh thắng bằng ngôn ngữ hình ảnh, giữa hàng vạn người.
Gửi nắng
Tôi không dại so sánh ảnh của hắn với bất kì ai, vì vốn dĩ mọi sự so sánh đã là khập khiễng, chỉ nhắc lại một điều: Hắn và nắng và ruộng bậc thang - tôi nhận ra hắn giữa muôn vạn khuôn hình. Vẫn là những nấc thang tới trời vàng trong mùa lúa chín, dát bạc mùa nước đổ và nhộn nhịp mùa gieo mạ, cấy lúa… Phải, vẫn là câu chuyện kể mãi: Huyền thoại mâm xôi, được kể bởi rất nhiều người nhưng hắn kể theo cách riêng, bằng tình yêu xứ núi này của hắn.
Trong tình yêu xứ “Mù”, hắn đâu chỉ kể riêng huyền thoại về những mâm xôi vàng, xanh theo mùa lúa. Với nắng, qua con mắt của hắn, đất và người Mù Cang Chải hiện hữu những khoảnh khắc quá ư huyền ảo, quá đỗi nên thơ khiến cả người đã quen với nơi này có lúc cũng phải ngỡ ngàng. Là khi nắng xỏa theo bước chân của cô gái Mông khỏe khoắn bên sườn non; là khi nắng mê mải trên muôn cánh hoa nơi vạt rừng đã hồng lên rực rỡ mùa bạt ngàn tớ dày trổ bông; là nụ cười cô gái miền sơn cước lù cở vàng hoa cải, bung tỏa trong chiều chếch nắng; là con đường thơ mộng trong vạt nắng đễnh đãng nghiêng theo bước chân của em gái nhỏ theo mẹ lên nương; là nếp nhà người Mông yên bình trong sợi nắng nhẹ buông nơi lưng núi đã điểm xuyết những cánh đào rừng… Đó là những khuôn hình thật đẹp và nên thơ!
Những ngày trời giấu nắng, Mù Cang Chải của hắn lại đẹp trong mờ ảo khói sương với khoảnh khắc của vũ khúc những cánh chim trời ngang qua nốt nhạc nấc thang vàng và nếp nhà ai lên khói nơi bản Pú Nhu, hay hình ảnh con đường xuống chợ ngày xuân chênh chao nghiêng theo những sườn đồi thắm cánh đào rừng trong sương sớm bảng lảng bản Trống Tông; rồi bờ ruộng bến nước trong lãng đãng sương mờ khói phủ - một hình ảnh đẹp và lạ của cánh đồng dưới chân đèo Khau Phạ mà tôi chưa từng thấy trước đó…
Nẻo về
Niềm đam mê khắc họa xứ “Mù” yêu dấu bằng ngôn ngữ nhiếp ảnh trong hắn dường như là không giới hạn và khởi nguồn bởi tình yêu với đất và người nơi cao nguyên này. Pú Nhu, Trống Tông, Sáng Nhù, Chế Cu Nha… - những bản làng đã in dấu bước chân hắn qua bao bận trong hành trình mê mải tìm nắng xứ “Mù” cho thỏa đam mê nhiếp ảnh. Và hắn, hắn vốn chỉ là người gieo chữ nơi vùng cao (giáo viên Trường Phổ thông Dân tộc nội trú THCS Mù Cang Chải) nhưng lại bén duyên với nhiếp ảnh, cũng chẳng sinh ra, lớn lên trên mảnh đất này nhưng lại gắn bó thiết thân với nó.
Hắn - kẻ đi tìm nắng trên cao nguyên xứ Mù Cang, “găm” vào tình yêu nghệ thuật hình ảnh trong niềm khát khao mang Mù Cang ra thế giới. Dĩ nhiên, đó là việc đã, đang và sẽ có rất nhiều người làm. Kệ, hắn làm theo cách của hắn, bằng sự gắn bó và tình yêu của hắn với mảnh đất này. Ai cấm được hắn ước mơ!
Thu Hạnh
Các tin khác
YBĐT - Làm tổng đại lý kinh doanh thức ăn chăn nuôi cho Công ty Thức ăn chăn nuôi Hoa Kỳ (AFC), trung bình mỗi năm với việc xuất bán từ 600 - 700 tấn cám, gia đình cựu chiến binh (CCB) Bùi Văn Đoan thu về gần 400 triệu đồng tiền lãi, đồng thời, tạo việc làm thường xuyên cho 5 lao động địa phương.
YBĐT - Cũng giống như nhiều hội viên phụ nữ khác ở trong xã, chị Hoàng Thị Thuý ở thôn Sơn Bắc, xã Mai Sơn (Lục Yên) đã từng sống trong hoàn cảnh khó khăn, ăn đong từng bữa. Nhưng rồi, với sự giúp đỡ của hội phụ nữ các cấp chị đã và vươn lên trở thành hộ có kinh tế khá giả, có của ăn của để và là tấm gương cho nhiều hội viên noi theo.
YBĐT - Chiến tranh đã lùi xa hơn 40 năm, những người lính một thời binh lửa, trở về địa phương. Dù mang trong mình những tàn dư của cuộc chiến nhưng với phẩm chất “bộ đội Cụ Hồ” luôn đoàn kết, sáng tạo, dám nghĩ, dám làm, những cựu chiến binh (CCB) vẫn cống hiến cho sự nghiệp phát triển kinh tế - xã hội tại địa phương. Họ là những người lính không nghỉ.
YBĐT - Mô hình nuôi vịt giống của gia đình anh Bùi Đức Xuân ở thôn Thâm Pồng, xã Yên Thắng, huyện Lục Yên có cho thu lãi từ 200 - 300 triệu đồng một năm.