Lục Yên trong trái tim tôi!

  • Cập nhật: Thứ ba, 8/7/2014 | 9:42:50 AM

Tôi sinh ra và lớn lên ở Lục Yên nhưng chưa bao giờ tôi thấu hiểu về nó, cho đến một ngày tôi bỗng nhận ra rằng tôi yêu nơi này da diết. Lục Yên quê tôi luôn thay đổi theo thời gian hay không gian, chính vì vậy mà không ai có thể lột tả chính xác về nơi này, mỗi người đều có những cái nhìn khác nhau, riêng tôi cũng có những cách nghĩ riêng về mảnh đất quê hương.

Chiều Lục Yên.
(Ảnh: Thanh Miền)
Chiều Lục Yên. (Ảnh: Thanh Miền)

Tôi thường đi dạo vào những chiều Chủ nhật, khi có những phút giây thư thái để thư giãn và rời xa những đống bài vở mệt mỏi, khô khan. Vào những ngày này, đường phố thưa thớt người, không còn huyên náo như ngày thường. Tôi đi thật chậm bởi thầm nghĩ Lục Yên lúc này mới chính là Lục Yên thật sự, rũ bỏ vẻ bề ngoài huyên náo, ồn ào, vội vã, trở lại cái nét đẹp tiềm ẩn, giản dị và chỉ khi đó tôi mới tìm lại được chính mình. Trong một không gian yên tĩnh,  tâm hồn tôi cũng chợt nhẹ nhàng, không còn phiền muộn, lo toan và tôi yêu những chiều Lục Yên như thế…

Tôi thích cái cảm giác khi đi học về tạt vào quán trà đá hay nhâm nhi cốc nước mía mát dịu những ngày hè oi bức. Tôi nhớ đến những chiếc bánh khoai vàng xuộm bày bán ở ven hồ thơm nức đánh thức vị giác của chúng tôi một cách nhè nhẹ. Tôi nhớ mùi ốc nóng thơm lừng những ngày đông. Rồi thu về, mùi cốm ngan ngát cũng khó có thể quên…

Tôi yêu cả những dãy phố ọp ẹp, những ngôi nhà nhỏ bé trong ngõ xóm. Tôi yêu những đóa hoa nơi những con đường với mùi hương ngào ngạt. Bông hoa phượng đỏ rực một khoảng trời ngày hạ. Bằng lăng tím rung rinh trong gió như những chiếc chuông tím gợi lại khúc hát về thời học trò vui tươi, đầy ắp những kỷ niệm, Hoa quỳnh ngào ngạt về đêm. Cúc dịu dàng trong gió thu phơi phới…

Tôi yêu mảnh đất Lục Yên này đơn giản vì đó là quê hương.

Mông Diễm Quỳnh (Lớp 8A4, Trường THCS Lê Hồng Phong, Lục Yên)

Các tin khác

YBĐT - Quê tôi ở vùng Tây Bắc - nơi chỉ thấy có núi đồi trùng điệp, nơi bát ngát màu xanh của những cánh rừng trải dài, có lẽ cũng vì nhiều đồi, nhiều núi mà cây chè lại được trồng nhiều đến vậy. Từ thuở bé, chúng tôi đã gắn bó thân thiết với cây chè.

Dưới mái trường xưa.
(Ảnh: Thu trang)

Mùa hè là mùa của những chú ve rong chơi trên những tán phượng hồng và cũng là mùa chia tay cùng bao kỉ niệm một thời ngây ngô đáng nhớ. Lòng của những cô cậu học trò lớp 9 chúng tôi cũng nóng như nắng mùa hè khi phải xa nhau, xa thầy cô và xa cả mái trường THCS Minh Quán thân yêu.

Đôi khi thu mình trong góc học tập nhỏ bé, nhìn thời gian đang lặng lẽ trôi đi, mình ước sao cho thời gian có thể quay trở lại. Mình biết điều đó là không thể nhưng… mình vẫn luôn cầu nguyện để điều đó trở thành hiện thực.

Đi học về, vứt cặp xuống ghế, ngồi thụp xuống nền nhà, tự nhiên thấy sống mũi mình cay cay và những giọt nước mắt lại lăn dài trên má! Không biết tự lúc nào, tớ lại sợ cái cảm giác cô đơn như thế.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục