Cảm xúc ngọt ngào
- Cập nhật: Thứ hai, 14/12/2009 | 12:00:00 AM
YênBái -
Trái thu.
|
Mùa thu về tự bao giờ?
Hạ qua nhanh mà giọt nắng cuối mùa vẫn như còn níu lại chẳng muốn rời cho đến khi nhuộm đầy sắc vàng cho lá, hương ổi thơm vấn vít theo làn gió heo may se lạnh vội tràn về... Bỗng thoáng qua ta lời thì thầm âu yếm: “Có phải chăng mùa thu đã về”.
Thu trải dài trên con đường quanh co bên bờ đê xanh úa. Ông lọm khọm cõng cháu trên lưng, tay run rẩy chống gậy mà miệng vẫn ngân nga cháu nghe câu chèo quen thuộc. Ông chỉ cho cháu thấy mặt trời phía Tây đỏ ối: “Ngày mai, cháu sẽ thấy mặt trời mọc nhưng ở phía Đông kia!”. Nhưng ông quên không dạy cháu rằng, có những thứ sẽ không trở lại bao giờ, để đến tận khi ông ra đi như mặt trời khuất núi, cháu bé tí vẫn ngây thơ tin rồi có ngày ông sẽ trở về.
Thu giăng giăng trong cơn mưa ngâu tháng bảy... Mưa là nước mắt, nước mắt của vợ chồng chàng Ngưu, của hạnh phúc, vui buồn sau một năm dài đằng đẵng bà nhỉ! Truyền thuyết xưa bà kể về một mối tình thủy chung như dội ùa trong trái tim bé nhỏ... Và miếng trầu cay bà còn bỏm bẻm năm nào giờ dường như cũng lạc vào miền kí ức.
Thu rạo rực trong đôi mắt con háo hức mong ngày rằm tháng Tám. Xưa nhà nghèo đâu dám mơ đèn lồng đẹp với những ngôi sao bọc giấy xanh, đỏ sắc màu. Cứ mỗi Trung thu, bố lại kiếm cho con chiếc cặp lồng cũ rồi buộc dây và thắp nến bên trong để con xách đi tung tăng quanh xóm là đã vui lắm rồi!... Không biết đã bao mùa Trung thu cứ đến rồi đi như vậy... cho đến khi con không còn bé nữa...
Thu ngọt ngào trong hương cốm mới mẹ gói cho con mỗi chiều đi học . Vị thơm dịu dàng của lúa nếp non, của sen ngọc và sương mai tinh khiết quện chặt dường như cả vị mặn vô hình - từa tựa vậy. Con chẳng nói được lời nào hơn... Vâng, là vị mồ hôi mẹ sớm khuya vất vả, tảo tần.
Thu nhạt nhòa trong những đêm trăng thanh, trước sân hoa cau trắng rụng đầy tỏa hương thơm ngát. Bên thềm là chị và em... ngắm sao và cùng tưởng tượng rất nhiều. Em ước được một ngày sẽ như những vì sao kia, rong ruổi trên bầu trời và mong được đặt chân lên một tinh cầu xa xôi nào đó, nhìn xuống nơi này như giờ em đang nhìn về nơi xa ấy. “Chẳng biết lúc đó em thấy chị không nhỉ?”. Chị bật cười, em sao viển vông thế! Em dỗi hờn... rồi ngủ tự lúc nào!
Thời gian cứ trôi lặng lẽ và miệt mài, ngoảnh mặt lại đã thấy mình khác xưa nhiều quá. Thu vẫn cứ là thu, kỷ niệm thì vẫn mãi là kỷ niệm. Vậy mà đôi khi ta lầm tưởng để rồi quên đi một điều rằng, kỷ niệm đã qua chẳng thể quay lại bao giờ. Kỷ niệm đến rồi đi như mặt trời ngày bé, như sợi nắng nhỏ kia khi chiếu len nhẹ qua cánh cửa khép hờ bỗng biến mất lúc nào. Giờ đây, chợt nhận ra mình không còn là chiếc kẹo bi xanh đỏ, nhưng sao đôi lúc ta vẫn tự bật cười khi gặp mình đang ngẩn ngơ gặm mòn quản bút để viết nên những câu văn dang dở..., những câu văn mang cảm xúc ngọt ngào.
Lương Thị Hải Yến - (Lớp 12D, Trường THPT Nguyễn Huệ)
Các tin khác
Mùa hè của tuổi học trò đã kết thúc, một năm học mới đã bắt đầu với bao điều mong đợi, mà đó là một năm học ở một ngôi trường xa lạ. Tôi chợt nhận ra trên con đường đi học sẽ không còn tôi và bạn cùng rảo bước mỗi ngày. Tôi đứng lặng người, nuối tiếc những ngày qua, giữa sân trường rộn tiếng cười vui không còn tôi.
Đi học về, con mệt mỏi ngả lưng xuống giường với tay bật chiếc cassette cũ. Con nhắm mắt thấy lòng mình dịu lại, bình yên trong giai điệu ngọt ngào của bài hát “Bông hồng cài áo”. Với con, đây là bài hát đặc biệt nhất – bài hát ru của mẹ. Ngay từ khi trí óc non nớt của con chưa hiểu hết những ca từ của bài hát này, giai điệu ấy đối với con đã rất đỗi thân thương.
Chợt tỉnh giấc lúc nửa đêm, con nghe trong xa vắng tiếng gió rít từng hồi làm lá cây rung xào xạc, tiếng mưa rơi trên mái tôn nhanh - chậm như gõ nhịp, tiếng con tàu đêm vẫn lầm lũi chạy xuyên qua tiết trời của những ngày đầu đông se lạnh, lòng con như sắt lại nỗi buồn mênh mang như dần lan toả khắp căn gác nhỏ còn vương mùi xa lạ.