Bài Quốc ca và màu cờ Tổ quốc

  • Cập nhật: Thứ sáu, 1/9/2017 | 1:58:48 PM

Mẹ tôi dặn con cháu rằng, sau này, bà ra đi thì nhất định cứ đúng những ngày ấy không bố tôi thì mấy anh em tôi phải thay bà treo cờ Tổ quốc.

Còn nhớ ngày nhỏ chiếc áo đầu tiên do chính tay mẹ mua cho tôi là chiếc áo mang màu cờ Tổ quốc, màu đỏ sao vàng. Do đã từng nghe bà kể nhiều chuyện về cờ Tổ quốc vào những năm kháng chiến nên dù còn rất bé nhưng tôi cũng đã cảm nhận được những rung cảm thiêng liêng của bản thân về màu cờ dân tộc.

Suốt trong thời gian học phổ thông, thứ 2 nào trường tôi cũng tổ chức chào cờ. Lũ bạn tôi không hiểu chúng nghĩ thế nào, chứ riêng tôi thì lúc nào cũng đứng lên nghiêm trang và hát Quốc ca to, dõng dạc. Cờ đỏ sao vàng tung bay trong giai điệu âm vang hào hùng trang sử đấu tranh, ý chí kiên cường của dân tộc làm tôi khôn lớn thêm, trưởng thành thêm.
 
Bây giờ, bước chân vào cổng trường đại học, tôi thường cùng bạn bè đến thăm Lăng Bác. Bao giờ tôi cũng đứng lặng rất lâu bên lá cờ trước Lăng, tôi lại thấy tôi trẻ lại, như là tôi đang đứng chào cờ cùng thầy cô, bạn bè trong ngôi trường yêu dấu.

Lần đầu tiên khi xem thể thao mà tôi đã khóc. Đó là trận đấu bóng giữa Việt Nam và Thái Lan trong một kỳ SEA Games nào đó mà tôi không còn nhớ. Việt Nam đã thua, các cầu thủ gục mặt xuống sân cỏ, cổ động viên ôm nhau khóc. Bỗng nhiên trong tôi lúc đó vang lên lời bài hát Quốc ca, màu cờ đỏ và tôi đã khóc. Đó là nỗi đau, đó là mất mát.

Tôi xa nhà, chỉ có dịp về quê vào những ngày lễ, tết. Đón tôi mỗi dịp lễ lớn của dân tộc chính là màu cờ đỏ sao vàng đang tung bay trước gió. Mẹ tôi kể rằng, cứ mỗi dịp những ngày lễ lớn của đất nước là bà tôi lại chuẩn bị trước mấy ngày để treo cờ. Bà còn dặn con cháu rằng, sau này, bà ra đi thì nhất định cứ đúng những ngày ấy không bố tôi thì mấy anh em tôi phải thay bà treo cờ Tổ quốc. Với bà, đó không chỉ đơn giản là hành động treo cờ mà là cách tưởng nhớ, mang ơn những người đã ngã xuống cho nền độc lập dân tộc, trong đó có ông tôi. Đó cũng là cách thể hiện tình yêu Tổ quốc, niềm vui sướng, tự hào được sống trong hòa bình dân tộc.

Vũ Thị Huyền Trang

Các tin khác

 YBĐT- Không còn ai chép những bài báo của cháu được đăng vào cuốn sổ rồi nâng niu, trân trọng cất đi. Không còn được gọi là thằng cu mặc dù cháu là con gái... Với cháu là một khoảng trống mênh mông khó lòng bù đắp, cháu không được làm củ ấu rất tròn giữa nụ cười hiền hậu của ông nữa. Vu lan này, cháu cài bông hồng trắng lên áo mẹ mà nước mắt rưng rưng!

Cuộc sống là một bức tranh muôn màu có những gam màu sáng tối đan xen lẫn nhau, nó cũng giống như mỗi người chúng ta luôn có thành công và thất bại. Nhưng nếu bức tranh ấy chỉ toàn màu sáng thì chẳng khác nào một tờ giấy trắng. Bức tranh được coi là đẹp nhất khi gam màu tối làm nổi bật lên gam màu sáng tạo nên hình ảnh đẹp cuốn hút người xem.

Đối với tôi, sách giống như một người bạn không thể thiếu. Nếu ai đó hỏi cửa hàng mà tôi hay lui tới nhiều nhất là đâu thì chắc chắn đó chính là hiệu sách. Tôi yêu những quyển sách. Chúng có một sức hút vô hình với tôi, giống như tôi là sắt và chúng là thỏi nam châm có từ trường cực lớn.

YBĐT- Mỗi độ ve kêu, phượng nở, bằng lăng tím, chắc hẳn ai cũng nghĩ các cô cậu học trò sẽ vui lắm, được nghỉ hè xả hơi sau một năm học dài mệt mỏi. Nhưng đâu chỉ có vậy, hè còn là mùa của trải nghiệm, của những cảm xúc đan xen. Mùa mà học sinh mong đợi nhất là mùa hè và sợ nhất cũng chính là mùa hè.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục