Vu lan xa mẹ!

  • Cập nhật: Thứ hai, 13/8/2018 | 8:00:50 AM

YBĐT - Bạn con nói bâng quơ: "Sắp rằm tháng Bảy, là lễ Vu lan đấy”. Con giật mình tự hỏi một ngày quan trọng, linh thiêng đến thế vậy mà suốt hai mươi năm qua sao con không hề biết? Đến khi con biết được ngày lễ Vu lan thì con đã phải xa gia đình, xa mẹ mất rồi.


Thiền sư Thích Nhất Hạnh từng viết: "Nếu anh còn mẹ, anh sẽ được cài một bông hoa màu hồng trên áo và anh sẽ tự hào được còn mẹ. Còn nếu anh mất mẹ, anh sẽ được cài trên áo một bông hoa trắng. Người được hoa trắng sẽ thấy xót xa, nhớ thương không quên mẹ, dù Người đã khuất. Người được hoa hồng sẽ thấy sung sướng nhớ rằng mình còn mẹ và sẽ cố gắng để làm vui lòng mẹ, kẻo một mai Người khuất núi có khóc than cũng không còn kịp nữa".

 
Bạn con nói bâng quơ: "Sắp rằm tháng Bảy, là lễ Vu lan đấy”. Con giật mình tự hỏi một ngày quan trọng, linh thiêng đến thế vậy mà suốt hai mươi năm qua sao con không hề biết? Đến khi con biết được ngày lễ Vu lan thì con đã phải xa gia đình, xa mẹ mất rồi.

Lễ Vu lan, con chẳng cài bông hồng nào lên ngực bởi vì con có cách yêu mẹ của riêng con. Một ngày mới đến, con sẽ dậy sớm hơn mọi ngày. Lúc ấy, ở nhà, mẹ cũng đã dậy chuẩn bị ra đồng, rang cơm cho bố để cạnh bếp ấm nước hứa hẹn những bình trà đặc.
 
Con sẽ dậy bắt đầu bằng bài tập thể dục buổi sáng để thấy lòng khoan khoái. Con múc một ca nước tưới nhẹ lên những cây thuốc bách bệnh. Nó đang nhú lên những chiếc mầm vàng nhạt dần rồi chuyển thành màu xanh. Mẹ bảo giống ấy dễ trồng mà tốt tính, dễ ăn, ăn hoài đâm nghiện. Trước lúc nhập học, con kỳ cạch đắp bầu giả mang đi.
 
Con đã trồng nó sau sân phơi ký túc, chăm sóc nó mỗi ngày. Để một phần mong nó sẽ chữa khỏi bệnh cho con. Cũng vừa để nguôi ngoai phần nào nỗi nhớ gia đình, nhớ mẹ. Sau đó, con mặc quần áo gọn gàng và đi ăn sáng, mẹ vẫn dặn: "Không ăn sáng thì trí nhớ sẽ kém. Bữa sáng là bữa quan trọng nhất không được bỏ”. Thế mà ở nhà mẹ toàn nhịn bữa sáng, thảo nào mà mẹ mắc chứng hay quên, mẹ toàn đổ tại "già rồi”.

Mẹ biết không, con còn sắp xếp lại các tủ sách, tủ quần áo một cách gọn gàng. Mẹ vẫn bảo con gái không được luộm thuộm dễ thành thói quen xấu. Con học ăn cả những thứ mà không bao giờ con nghĩ mình lại có thể ăn được. Mướp đắng thì đắng lắm nhưng mẹ bảo ăn nó sẽ tốt cho sức khỏe của con. Mẹ bảo phải ngủ trưa, ngủ ít thôi cũng được. Nếu không ngủ sẽ mỏi mệt, giải quyết những công việc buổi chiều thường không minh mẫn.
 
Con luôn nhớ lời mẹ dặn nhưng cuộc sống bộn bề nhiều khi chúng ta không làm được những điều mà bản thân mong muốn, con đôi khi cũng vậy. Con bắt đầu nửa ngày lễ Vu lan còn lại bằng việc lên thư viện đọc sách. Những trang sách đưa con đến nhiều vùng đất lạ. Và con ước gì một ngày nào đó, mẹ có thể thảnh thơi ngồi đọc sách…

Nửa tiếng cuối cùng của ngày, trước khi màn đêm trùm xuống phố phường, con đi bộ để rèn luyện đôi chân. Chân con bị khớp từ nhỏ, mẹ đưa con đi viện nhưng chỉ vì sợ tiêm mà con bỏ trốn về nhà. Để rồi con mang bệnh suốt hơn hai mươi năm trời, cũng từng ấy năm con đeo vào mẹ những nỗi lo nặng vẹo cả người.
 
Đôi chân của con yếu lắm, nó cứ run lên khi con đuội sức, nhức nhối khi ông trời trở gió và mỏi nhừ khi con phải đi bộ quá xa. Và con nhớ mẹ vẫn bảo, con phải chăm thể dục, đi bộ để rèn luyện đôi chân. Tối đến, con đã gọi điện cho mẹ trong nỗi nhớ cồn cào. Nhà mình sâu trong núi, sóng rất kém, con nghe mẹ nói câu được câu chăng mà lòng nôn nao quá. Mẹ đã trải qua một ngày dành cho chính mình mà không biết, bùn đất lấm láp qua ngày tháng rộng dài.

Con đã nhớ mẹ bằng một ngày như thế, vẫn những công việc bình thường hàng ngày mà con đã dồn tất cả tình yêu thương vào nó. Tối đến, con học bài và đi ngủ sớm, vì mẹ bảo thức khuya quá sẽ không tốt cho sức khỏe. Khi chìm vào giấc mơ, chắc con sẽ mơ thấy cánh cò trắng trải dài trên đồng lúa mới kịp trổ đòng mênh mông, bát ngát. Thấy hình ảnh những đàn bò tha thẩn, nhởn nhơ gặm cỏ.
 
Thấy tiếng đùa khúc khích của lũ trẻ chăn trâu miệng vẫn còn dấu vết mùi khoai nướng, sắn lùi. Thấy những người nông dân đang viết lên khúc nhạc đồng quê trên cánh đồng vẫn lươn lướt nắng…

Vũ Thị Huyền Trang

Các tin khác
Nguyễn Phương Thảo (học sinh Trường THPT chuyên Khoa học Tự nhiên, Trường Đại học Khoa học Tự nhiên, Đại học Quốc gia Hà Nội) giành được huy chương Vàng và là thí sinh có điểm thi cao nhất kỳ thi Olympic Sinh .

Đạt điểm cao nhất cuộc thi Olympic Sinh học quốc tế năm 2018, Phương Thảo trở thành nữ sinh Việt Nam đầu tiên giành điểm cao nhất thế giới ở một kỳ Olympic.

YBĐT - Cô giáo mà tôi ấn tượng nhất đó là cô Liên dạy Tiếng Anh. Cô như một cuốn "từ điển sống” môn Tiếng Anh. Cô có thể nhớ rất nhiều cụm động từ khó hay rất nhiều câu thành ngữ cũng khó nhớ không kém. 

Ảnh minh hoạ (nguồn internet)

YBĐT - Đang đi cùng bạn, bỗng tầm mắt nó dừng lại trước hình ảnh một cô bé mặc bộ quần áo cũ sờn, đứng một mình.

Tuổi học trò. (Ảnh: Hồng Duyên)

YBĐT - Trước đây, tôi chưa từng có một định nghĩa cụ thể như thế nào là tình bạn, tình bạn đối với tôi lúc ấy đơn giản mà nói chỉ là những người cùng học, cùng chơi, cùng trò chuyện.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục