Vết thương lòng
- Cập nhật: Thứ hai, 17/3/2008 | 12:00:00 AM
YênBái - YBĐT - Đêm nay cũng như rất nhiều đêm khác, nó lại ngồi khóc một mình trong phòng tối...
Học sinh dân tộc Mông xã Chế Tạo (Mù Cang Chải) trong giờ học môn Toán. (Ảnh: Thanh Hương)
|
Nó nghĩ về bữa cơm chiều nay của gia đình nó. Tiếng chửi mắng của bố đối với mẹ khiến nó đau lòng lắm. Những giọt nước mắt của mẹ làm nó buồn cho dù nó đã chứng kiến cảnh này rất nhiều lần rồi.
Nó thương mẹ vô cùng! Cả cuộc đời mẹ đã phải chịu sự hành hạ của bố nó - một người đàn ông suốt ngày rượu chè, cờ bạc. Những lúc bố say rượu rồi đập phá đồ đạc trong nhà, nó thấy giận bố, trách bố nhiều lắm. Nó thấy ghen tị với các bạn nó, đứa nào cũng được hưởng sự quan tâm, chăm sóc của bố, chỉ trừ nó là không. Nó rất tủi thân! Nhiều lúc thấy cảnh gia đình như thế, nó chỉ muốn bỏ đi, đi đâu cũng được, miễn là rời xa cuộc sống hiện tại này.
Nó sợ mỗi khi nghĩ đến cảnh ba mẹ con ôm nhau khóc... nhưng cứ nghĩ đến mẹ là lòng nó lại chùng xuống. Và thế là cái ý nghĩ ấy lại biến mất khỏi tâm trí nó ngay lập tức. Nó biết, mẹ sống là vì chị em nó. Nghĩ vậy, sống mũi nó cay cay. Nó lại khóc... Nó gọi thầm: "Mẹ ơi! Con sẽ cố gắng học thật tốt để không phụ công lao của mẹ và để xoa dịu bớt nỗi đau trong tâm hồn mẹ!".
Nguyễn Thị Hải Lý
(Lớp 10 Văn, Trường THPT Chuyên Nguyễn Tất Thành, TP Yên Bái)
Các tin khác
Năm lên 3 tuổi, con đã mất mẹ. Cha một mình nuôi con, đứa con gái duy nhất của cha và mẹ. Con vẫn còn nhớ, năm nào cũng thế, khi tết về, cha con mình lại luộc bánh chưng, cha ngồi ôm con vào lòng và kể chuyện cho con nghe...
Anh chẳng phải là anh ruột của nó, cũng chẳng phải họ hàng, anh chỉ là một người bạn nó quen ở lớp học thêm nhưng nó coi anh chẳng khác gì anh trai của mình.
Chắc hẳn ít nhất cũng đã một lần bạn nghe thấy từ "nick name". Nói một cách đơn giản, dễ hiểu thì đó là biệt danh ấy mà. Tớ thấy mình thật may mắn khi được sinh ra trong một gia đình êm ấm như thế này. Xung quanh tớ có ba thiên thần thật đặc biệt, họ luôn tạo cho tớ sự ngọt ngào, thú vị trong cuộc sống.
Những ước mơ luôn là nghị lực để con người tiếp tục có hy vọng, có niềm tin hơn vào cuộc sống. Đối với một cô bé còn ngồi trên ghế nhà trường thì những ước mơ vừa giản dị, nhỏ bé nhưng nhiều lúc lại trở nên quá lớn lao đối với hoàn cảnh của nó...