Tuấn và tôi
- Cập nhật: Thứ hai, 5/5/2008 | 12:00:00 AM
YênBái - Tuấn lại nhảy vào quán điện tử, bỏ ngoài tai những lời khuyên ngăn của bố mẹ và của tôi.
...Nhà Tuấn gần nhà tôi, gia đình Tuấn lại thân với gia đình tôi nên chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ. Trước đây, nhắc đến Tuấn thì ai cũng biết vì Tuấn học giỏi mà thể thao, văn nghệ cũng rất cừ. Tôi lấy làm hãnh diện khi là bạn thân của Tuấn. Bố mẹ thường lấy Tuấn làm tấm gương để động viên tôi học tập.
Cho đến hồi cuối học kỳ I, Tuấn đi dự tiệc mừng sinh nhật Long, Long chiêu đãi cả bọn một buổi chơi điện tử thoải mái. Với đám con trai hiếu động thì trò chơi này quả là hấp dẫn vô cùng! Chúng chơi mê mải không biết chán, Tuấn tuy mới tập chơi nhưng cũng tỏ ra rất có năng khiếu. Từ hôm ấy, Tuấn hay ghé vào các quán điện tử. Thấy Tuấn mê quá nên tôi khuyên Tuấn chơi ít thôi, không nên xao nhãng việc học hành. Tuấn mắng tôi là "bà cụ non" và hùng hồn tuyên bố rằng sẽ "luyện chưởng" để trở thành "cao thủ".
Thỉnh thoảng, Tuấn lại ốm đột xuất, xin nghỉ học, rồi bỏ học giữa chừng... Tuấn bị thầy giáo nhắc nhở, khiển trách vì đã làm ảnh hưởng đến thành tích chung của lớp. Tưởng là Tuấn sẽ tiến bộ, ai ngờ cậu ta ngày càng tệ hơn. Mẹ Tuấn được ban giám hiệu mời đến để nghe thông báo về tình hình học tập của con. Bác sững sờ trước những lá đơn nghỉ học với chữ ký giả do Tuấn tự ký. Bác xin lỗi ban giám hiệu và thầy giáo vì chưa quan tâm đến con đúng mức. Do những lỗi lầm mắc phải, Tuấn bị đình chỉ học năm ngày.
Có lẽ đã thực sự thấm thía nên Tuấn nói với tôi rằng: "Giá mà mình nghe lời cậu thì đâu đến nỗi. Mình xin lỗi, mình hứa là sẽ phấn đấu lại từ đầu! Cậu tin mình chứ?". Tôi nắm tay Tuấn, gật đầu khẳng định: "Mình tin cậu sẽ làm được. Mình luôn ở bên cậu!".
Với sự cố gắng vượt bậc, chỉ trong một thời gian ngắn, Tuấn đã giành lại vị trí dẫn đầu của mình. Bây giờ, cứ mỗi tối thứ bảy, nhóm bạn lại rủ nhau đi chơi điện tử và tất nhiên, ngôi vị số một vẫn thuộc về Tuấn.
Trần Mai Thùy Linh
(Lớp 10 Văn, Trường THPT Chuyên Nguyễn Tất Thành, thành phố Yên Bái)
Các tin khác
Như là cô bé Lọ Lem biết sau tiếng chuông điểm 12h là xe tứ mã thiếp vàng sẽ hóa thành một quả bí ngô, những chú bạch mã hóa thành lũ chuột và chiếc váy lộng lẫy này sẽ biến thành bộ quần áo cũ mèm, rách rưới... dù nó không muốn nghĩ đến, nhưng nỗi buồn đó cứ quẩn quanh.
Con tự hỏi, tại sao khi nhắm mắt thì không còn nhìn thấy gì, nhưng khi bịt tai lại vẫn có thể nghe được âm thanh? Phải chăng đó là một điều kỳ diệu? Có phải đôi tai muốn con lắng nghe âm thanh cuộc sống? Đó là tiếng khóc chào đời để con cảm nhận niềm vui đón chào cuộc sống.
Bạn hỏi tôi, tại sao không ép tóc trong khi mái tóc quăn xù của tôi đã quá lỗi thời? Tôi chỉ cười mỉm và trả lời, đó là đặc điểm của bố tôi và tôi hãnh diện, tự hào khi được thừa hưởng thứ quý báu ấy.
Tôi yêu mưa. Tình yêu của tôi dành cho những cơn mưa như một bản năng, không biết đến từ bao giờ, đến từ đâu, tại sao. Chỉ biết rằng có một điều rất giản dị, mỗi lần lắng nghe mưa, ngắm nhìn mưa, hay đi dưới trời mưa, đều khiến cho trái tim tôi rung động, bâng khuâng kỳ lạ bởi những cảm xúc luôn mới mẻ.