YênBái - YBĐT - Tuấn và tôi đang trên đường xuống thành phố Yên Bái thì nhìn thấy Trang – cô bạn gái cùng lớp - đi ngược chiều. Tuấn gọi to:
YênBái - YBĐT - Khi tôi còn nhỏ, tôi mong được thành công, như trở thành một bác sĩ giỏi, một nhà văn giỏi... và thật nổi tiếng. Với tôi, đó là thành công.
YênBái - YBĐT - Vậy là chúng ta đã đi gần hết chặng đường trung học phổ thông rồi phải không, lớp mình? Ba năm là khoảng thời gian để gặp gỡ, quen biết, học cùng nhau, chia sẻ với nhau mọi buồn vui và khó khăn. Tập thể 12K đã trở thành một gia đình đầm ấm dưới mái nhà chung: Trường THPT Chuyên Nguyễn Tất Thành. Đó là một niềm vinh dự lớn không chỉ đối với riêng tớ mà đối với tất cả các cậu nữa đấy.
YênBái - YBĐT - Đối mặt với những điều khó khăn, với tôi, đó quả thực là những “chướng ngại vật”. Tôi luôn cảm thấy buồn và tuyệt vọng mỗi khi thất bại. Những lúc như vậy, tôi thấy mình không còn động lực để phấn đấu, cứ luôn nhìn lại thất bại rồi than thở, lo lắng... Điều đó đã khiến tôi không đủ sức lực để vượt qua những “chướng ngại vật” ấy.
YênBái - Chiều buồn... Những cơn gió làm cây cối nghiêng ngả. Trời bắt đầu mưa - cơn mưa đầu mùa hạ. Nó đạp xe như bay ra khỏi cổng trường. Trên con đường quen thuộc, có một dáng áo trắng cũng vội vã đi trong mưa. Và áo trắng ấy đang khóc...
YênBái - YBĐT - Tôi đã hai năm rưỡi đạt danh hiệu học sinh giỏi rồi. Nhưng xét cho cùng, tôi giỏi mà không giỏi. Bởi hồi tôi được đi thi học sinh giỏi cấp tỉnh, tôi mới hiểu hết thực tế và cho rằng, những bạn đoạt giải là học sinh giỏi thực sự, dù có thể chưa toàn diện về các môn.
YênBái - YBĐT - Mãi tới gần 6 giờ chiều, nó mới về nhà. Bà từ dưới bếp đi lên, lo lắng:
YênBái - YBĐT - Những con đường bước vào mùa hạ, như nỗi đợi chờ da diết không tên. Những tháng ngày chẳng thể quên tiếng bạn bè cười đùa trên góc phố. Chùm thạch thảo khẽ khàng hoa trắng, dịu dàng rơi trên mái tóc thoảng hương. Hạ vẫn dành những lời nói yêu thương cho phút chia tay nồng nàn, da diết. Dù giờ đây biết là cách biệt, hãy giữ gìn kỷ niệm bạn bè.
YênBái - YBĐT - Đôi khi, có những điều mà bạn không thể diễn đạt hết bằng lời, vì vậy, viết thư là cách tuyệt vời nhất. Tôi là một đứa rất “tiết kiệm” lời nói nên hay viết thư. Nhưng trong số những lá thư tôi viết cũng có những lá thư không bao giờ được gửi...
YênBái - YBĐT - Bố vẫn thường bảo: “Học khối A có nhiều nghề, nhiều trường chứ khối D khó chọn trường để thi lắm”. Mỗi lần bố nói như vậy, con lại thấy buồn. Học được Văn, con muốn thi vào báo chí. Đã không ít lần, con tự vẽ ra một viễn cảnh trong tương lai, khi ấy con đã là nhà báo... Con tự mỉm cười – một niềm vui mà chỉ duy nhất con cảm nhận được.