Thời gian - một khái niệm chưa bao giờ "dễ chịu” đối với bất kỳ ai, nó cứ vùn vụt trôi qua không thể níu giữ. Tưởng như mới đó mà cũng đã gần 20 năm tôi gắn bó với nghề báo và làm việc tại cơ quan báo của Đảng bộ tỉnh.
Khoảng thời gian khá dài ấy đã để lại cho tôi nhiều trải nghiệm trong nghề với những kỷ niệm khó quên, là động lực để tôi cố gắng hoàn thiện hơn mỗi ngày, từ trau dồi thêm kiến thức xã hội đến nâng cao bản lĩnh cần có của người làm báo Đảng. Để hôm nay, mỗi khi nhớ lại những ngày đầu bước chân vào nghề báo, tôi lại thấy thêm yêu nghề hơn, bởi những trải nghiệm làm nghề đã giúp tôi ngày một trưởng thành.
Rời trường đại học với chuyên ngành được đào tạo báo in của Học viện Báo chí và Tuyên truyền, tháng 8 năm 2004, tôi được nhận vào công tác tại Báo Yên Bái, được theo đuổi công việc mình đam mê, dành những năm tháng sôi nổi nhất của tuổi trẻ để cống hiến cho nghề.
Những ngày đầu bước chân vào làm báo, được cùng các anh, chị đồng nghiệp rong ruổi trên khắp các cung đường, đến với các vùng quê, tôi thực sự có nhiều trải nghiệm với đầy đủ cung bậc cảm xúc. Tôi nhớ những chuyến công tác ở các huyện vùng cao Trạm Tấu, Mù Cang Chải, những chuyến đi bộ xuyên rừng, vượt núi, trèo đèo, lội suối để đến với những thôn, bản cao nhất, xa nhất, có khi mất cả ngày cuốc bộ để lấy thông tin, tìm hiểu cuộc sống và con người nơi ấy…
Những vùng đất tôi đã đặt chân đến, những con người tôi đã từng được gặp, những câu chuyện tôi đã từng được nghe và những tác phẩm tôi đã từng viết…, tất cả đều là những kỷ niệm đáng nhớ, hằn in trong tâm trí sau bao năm gắn bó với nghề.
Sau những chuyến đi, những tác phẩm có hiệu ứng xã hội tốt, tôi vừa có thêm kinh nghiệm, "lửa lòng” lại càng thôi thúc tôi đi nhiều hơn, viết nhiều hơn. Cũng có những thời điểm, vì yêu cầu của công việc, tôi và các đồng nghiệp buộc phải bỏ lỡ những thời khắc sum họp, chăm lo cho gia đình…
Trong gần 20 năm gắn bó với nghề báo, tôi được đi, được gặp nhiều người, được nghe họ kể nhiều câu chuyện. Mỗi người tôi gặp đều để lại những ấn tượng, tình cảm khó quên.
Tôi nhớ những cô giáo mầm non cắm bản ở Chống Gầu Bua (Hồ Bốn, Mù Cang Chải) - những nữ thanh niên tuổi trẻ hừng hực sức sống và khát vọng cống hiến, họ đã tình nguyện từ quê hương Trấn Yên lên công tác tại huyện vùng cao, mang con chữ lên tận đỉnh núi vì sự tiến bộ của người Mông.
Lại nhớ những thanh niên tình nguyện ở bản Đá Đen (Nậm Có, Mù Cang Chải), ngày đêm cuốc đất làm đường, tuyên truyền vận động nhân dân định canh định cư, không di dân tự do. Nhớ những chiến sĩ ngày đêm căng mình bám đảo, bám biển ở Trường Sa (Khánh Hòa), sẵn sàng hy sinh xương máu để bảo vệ chủ quyền biển đảo thiêng liêng của Tổ quốc…
Rồi những câu chuyện về những lớp học xóa mù trên đỉnh núi; những mảnh đời bất hạnh, yếu thế trong cuộc sống; những tấm gương nghị lực vượt khó vươn lên… Từ những câu chuyện đời của họ, tôi không chỉ hoàn thành công việc mà còn đúc rút được những bài học kinh nghiệm quý báu trong cuộc sống.
Cũng chính từ việc đi, học, đọc, viết ấy, từ một sinh viên mới ra trường còn thiếu nhiều kiến thức thực tế và kinh nghiệm sống, tôi đã dần trưởng thành hơn, hiểu được những thăng trầm trong cuộc sống để làm bài học cho bản thân và gia đình.
Nghề báo đã cho tôi thỏa sức đam mê, rong ruổi trong những năm tháng tuổi trẻ. Đi để tìm tòi, khám phá, đi để sẻ chia, để tích lũy kiến thức và vốn sống, dù vẫn biết rằng, chuyến đi nào cũng có những nhọc nhằn, thậm chí cả nguy hiểm. Những mảnh đất tôi đặt chân đến, những con người tôi gặp, những câu chuyện tôi đã nghe là những mảnh ghép đa màu của cuộc sống, là những bài học chứa đựng biết bao đạo lý nhân sinh để chính tôi nghiền ngẫm, đúc rút bài học.
Có những chuyến đi, những cuộc gặp gỡ "định mệnh” khiến tôi xúc động. Đó là nghị lực của những người dân oằn mình chống chọi với thiên tai, mưa lũ; là những em nhỏ vùng cao với khuôn mặt nhem nhuốc, run rẩy trong vòng tay mẹ vì chỉ mặc duy nhất một chiếc áo mỏng đã cũ trong ngày đông lạnh giá; là những tấm gương vượt khó vươn lên để thành công; những tấm lòng thiện nguyện vì cộng đồng...
Cũng từ những chuyến đi ấy, những người anh, người chị, những bác nông dân, những thầy cô giáo cắm bản, những già làng, trưởng bản tôi đã gặp ấy đến nay vẫn giữ liên lạc, gọi điện thăm hỏi, động viên tôi trong công việc, thỉnh thoảng lại được nghe câu "lâu không thấy em lên công tác” - nghe ấm áp trong lòng.
Đó là món quà vô giá tiếp thêm sức mạnh, năng lượng để tôi và các đồng nghiệp tiếp tục guồng quay công việc, nỗ lực hơn nữa để cống hiến nhiều hơn nữa cho nghề. Cảm ơn nghề báo đã cho tôi nhiều trải nghiệm đặc biệt, thậm chí cả những thử thách để tôi tự khám phá, vượt qua những giới hạn của bản thân. Tự hào với nghề, những người làm báo chúng tôi luôn nâng cao ý thức trách nhiệm, luôn cố gắng giữ gìn "tâm sáng, lòng trong, bút sắc”.
Tô Hải