Ánh sáng của tình thương
- Cập nhật: Thứ tư, 21/9/2011 | 9:15:33 AM
YBĐT - Những cực khổ, tủi hờn họ đã nếm trải qua. Còn đọng lại tình người nồng ấm mà những y, bác sỹ nơi đây giúp họ gắng gượng chống chọi lại bệnh tật, số phận với niềm tin về tương lai tươi sáng.
Cán bộ y, bác sĩ khám chữa bệnh cho các bệnh nhân tại Trại phong.
|
Năm 1966, từ nơi thâm sơn cùng cốc của xã Chấn Thịnh huyện Văn Chấn đã có một trại phong được xây dựng. Chủ nhân ở đó là những con người bị giày vò, đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần được Nhà nước tập trung về hỗ trợ chữa bệnh. Họ là những người không may mắn bị mắc chứng bệnh phong quái ác (còn gọi là cùi, hủi, Hansen…) đã nương tựa vào nhau mà sinh sống. Những tưởng khó có thể vượt qua được những khốn khó của cuộc sống và nỗi đau bệnh tật nhưng gần 50 năm trôi qua, cuộc sống của những bệnh nhân phong nơi đây đã thực sự hồi sinh…
Chiều cuối thu, nắng vàng trải rộng trên các vạt chè, con đường bê tông mới xây dựng uốn lượn bên các triền đồi dài chừng 500 m đưa chúng tôi đến với Trại phong, nơi có gần 20 chục người bệnh đang được điều trị. Trại phong hiện ra khá khang trang với gần chục ngôi nhà cấp 4 kiên cố có phòng khám, bếp nấu ăn tập thể, sân chơi xi măng láng bóng…
Đồng chí Nguyễn Văn Thắng - Trưởng khoa Điều trị phong thuộc Trung tâm Phòng chống bệnh xã hội tỉnh phấn khởi: “Không những nhà cửa kiên cố, những người bệnh đang điều trị tại đây còn có thêm cả đất gieo cấy lúa, trồng màu, ao thả cá. Họ đã tự tin và hoà đồng hơn trong cuộc sống. Chứ trước đây thì…”.
Một thuở cơ hàn
“Tuy nằm cách trục đường chính từ Đại Lịch đi Chấn Thịnh (Văn Chấn) hơn 500 m nhưng để đến được với Trại phong Chấn Thịnh thật khó khăn vất vả. Phải trèo lên đỉnh đồi rồi men theo khe lạch, chè vè lau lách rậm rạp nên chuyện ngã và bị sứt tay chảy máu là bình thường. Ngày nắng đã khó rồi còn ngày mưa, thì quả nan giải.
Làng phong trở thành khu biệt lập với bên ngoài”, bác sỹ Đỗ Văn Việt - Phó giám đốc Trung tâm Phòng chống bệnh xã hội tỉnh bồi hồi nhớ lại. Lúc bấy giờ, nhà ở cho gần 30 bệnh nhân phong chỉ là tre, nứa dựng lên, mọi thứ thiếu thốn, ngoài tiền hỗ trợ thuốc men hàng tháng thì mọi chi phí khác đều không có. Khốn khó về vật chất đã đành, bệnh nhân phong còn bị những cơn đau hành hạ khiến cho các ngón tay teo lại, bàn chân cụt dần, mắt mờ, răng rụng, lở loét, bốc mùi… Không dám tiếp xúc với bên ngoài làm họ thấy mặc cảm với người đời và với chính bản thân mình. Họ trở nên cô độc, tự than thân trách phận, kêu trời.
“Những hôm trái nắng trở trời, các khớp ở chân tay đau và nhức buốt, có người không chịu nổi đã dùng những thanh tre, nứa để cạo và lấy nước sôi dội vào vết thương thật nhiều miễn sao hạ cơn đau…”, bà Lò Thị Toi hơn 80 tuổi ở Lào Cai tâm sự. Bà Toi cũng không biết mình đã vào đây từ năm nào, chỉ biết bà là một trong những người đầu tiên đến với trại phong này khi tuổi chừng 34 hay 35 gì đấy. Bà đau đớn tột cùng khi phát hiện trong người có bệnh, bỏ nhà, bỏ cửa lang thang, rồi một ngày bà đến với trại phong nơi đây.
Hay như ông Lương Văn Trung 52 tuổi ở xã Vó Lào, huyện Văn Bàn, tỉnh Lào Cai, khi tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, yêu quê hương, yêu cách mạng tình nguyện đi khám sức khoẻ để tham gia chiến trường thì cũng mới hay mình mắc bệnh phong và đến đây điều trị từ tháng 2/1981; ông Hà Văn Nọi 55 tuổi ở huyện Văn Chấn (Yên Bái) cũng không ngoại lệ… và nhiều cảnh đời khác như vậy. Những cực khổ, tủi hờn họ đã nếm trải qua, duy có tình người nồng ấm và những y, bác sỹ nơi đây giúp họ gắng gượng chống chọi lại bệnh tật, số phận với niềm tin về tương lai tươi sáng.
Niềm vui của bà Lò Thị Toi khi được kiểm tra mắt.
Xóa sạch nỗi đau
Quả là một món quà lớn mà thượng đế nhân từ đã ban tặng những người bệnh nơi đây. Khi sự giày vò, nhức nhối của những cơn đau thể xác lên đến đỉnh điểm làm cho sức khoẻ cạn kiệt, chân tay teo tóp, cụt dần và mất hẳn đi, họ hầu như mất hết niềm tin vào cuộc sống thì một điều kỳ diệu trong y học xuất hiện. Đó là việc bác sỹ Hansen người Na Uy đã nghiên cứu tìm ra loại vi khuẩn gây bệnh phong. Loài trực khuẩn này có tên là Mycobacterium Laprae (còn gọi là trực khuẩn Hansen) thì bệnh phong đã có thuốc điều trị. Có thuốc đặc trị do Nhà nước cấp, người bệnh được hồi sinh, bệnh phong được kiểm soát. Tuy nhiên, cũng phải đến năm 2000, tỉnh Yên Bái mới thanh toán hết bệnh phong.
Bệnh phong bị đẩy lùi nhưng những biến chứng của nó để lại quả ghê gớm. Nếu như người bệnh vẫn chủ quan, mặc cảm với những phần da thịt bị tổn thương, thay bằng cách điều trị thuốc thường xuyên và để vết thương nơi khô thoáng thì họ lại ngại ngần, dùng giầy, ủng tự chế, lấy vải che giấu. Những vết thương chưa lành đã gây ra những hố ổ gà, ổ bọc nhiễm khuẩn, rất khó khăn cho các y bác, sỹ trong quá trình nạo vét và điều trị.
Ông Lương Văn Trung phấn khởi: “ngoài tiền thuốc hàng tháng dành cho mỗi người là 500 nghìn đồng, toàn bộ tiền ăn uống miễn phí trên 800 nghìn đồng/người, khu điều trị, nhà cửa được sửa sang. Cảm ơn Đảng và Nhà nước nhiều! Hiện giờ, tôi đã đưa vợ và các con vào đây sinh sống. Vợ con lành lặn có việc làm và được học hành. Tuy cuộc sống còn nhiều khó khăn, vất vả… song, có được như hôm nay đời tôi chưa bao giờ dám mơ tới”. |
Đến cuối năm 2009, tấm rào cản của Trại phong với thế giới bên ngoài đã được xoá bỏ, khi Nhà nước ủng hộ trên 2 tỷ đồng cho việc xây dựng đường bê tông dài 500 m, nhà ở cho các bệnh nhân, phòng khám, điều trị, sân chơi và kênh mương phục vụ gieo cấy lúa…
Ông Hà Văn Nọi rơm rớm nước mắt: “Với 2 ao thả cá rộng 500 m2, 1000 m2 ruộng cấy lúa và trồng màu, những người bệnh như chúng tôi lại có điều kiện tăng gia sản xuất. Những việc làm hết sức ý nghĩa này đã góp phần động viên chúng tôi vượt qua bệnh tật, tự tin hơn trong cuộc sống”.
Theo như lời đồng chí Phó giám đốc Trung tâm Phòng chống bệnh xã hội tỉnh, thời gian tới UBND tỉnh sẽ tăng thêm chế độ và cấp toàn bộ tiền ăn uống, hỗ trợ hơn nữa kinh phí mua thuốc điều trị cho các bệnh nhân nơi đây…
Vĩ thanh
Gần 20 con người và 3 gia đình sinh sống tại Trại phong Chấn Thịnh đã được hưởng thứ ánh sáng chan hoà của tình thương cộng đồng, sự quan tâm của Đảng, Nhà nước, ấm nồng hạnh phúc bên gia đình con cái, được lao động… mà bấy lâu hằng ao ước. Hình ảnh bà Toi ngồi trước hiên nhà, đôi bàn tay co quắp, hai chân đã bị ăn mòn chỉ còn một nửa dõi ánh mắt hiền từ nhìn đám trẻ con nô đùa ngoài sân mà trào dâng dòng xúc cảm. Bà nói: “Bà sẽ không đi đâu cả, chỉ ở lại đây thôi. Nơi này đã cho bà quá nhiều thứ! Giá như những người vào cùng bà bây giờ còn sống, chắc họ vui và hạnh phúc lắm! Bà thấy mãn nguyện rồi, chỉ muốn được sống và trút hơi thở cuối cùng bên họ”.
Mặt trời đã nhô lên khỏi rặng tre, tiếng mõ trâu lóc cóc, tiếng trẻ con í ới gọi nhau đến trường khiến chúng tôi thấy lòng chộn rộn một niềm vui khó tả! Một ngày mới lại về cùng bao nhiêu ước mơ và hy vọng của những con người đã dốc lòng, dốc sức vì cuộc sống ấm no ở trại phong nơi vùng sâu Chấn Thịnh.
Ngọc Sơn
Các tin khác
YBĐT - Nhìn những cánh rừng, những vạt sắn xanh biếc khắp đất Yên Thành, tôi mừng thấy có một Yên Thành xanh thật xứng đáng.
YBĐT - Xã Xuân Long, huyện Yên Bình (Yên Bái) là xã đặc biệt khó khăn, trong đó thôn 11 là cái “rốn” của sự đói nghèo và thiếu thốn. Không điện, không đường, không trường, không nước sạch…, đời sống của người dân nơi đây vô cùng khốn khó.
YBĐT - Những ngày này, cuộc sống của người dân thôn Chiềng Pằn 1 và 2 xã Gia Hội (Văn Chấn) giáp ranh với xã Phong Dụ Thượng (Văn Yên) đang bị xáo trộn bởi sự tranh chấp đất đai giữa hai xã.
YBĐT - Đến nhà bí thư chi bộ, trưởng bản đều không có ai ở nhà vì đang mùa thu hoạch tre măng Bát Độ nên các anh bận rộn đi hướng dẫn đồng bào bóc, luộc măng... thu mua măng cho đồng bào.