Ước mơ của nó
- Cập nhật: Thứ ba, 15/7/2014 | 3:03:37 PM
Mỗi lần đi bán vé số ngang qua trường THCS, nó đứng lại đôi chút, nhìn vào sân trường - nơi có từng tốp học trò đang nô đùa dưới bóng cây. Nó nhìn say sưa với cặp mắt háo hức. Nó cũng muốn được nhảy múa hát hò như những bạn ấy…
Bốn năm về trước, nó đang học lớp 4 thì gia đình nó làm ăn sa sút mấy mùa rẫy liên tiếp mất trắng. Bố nó chán nản lao vào rượu chè suốt ngày. Nó phải chứng kiến những cuộc cãi vã giữa bố và mẹ. Rồi những trận đòn khi bố nó say dồn lên thân thể gầy còm của mẹ nó. Không chịu nổi, mẹ nó gửi nó về nhà bà ngoại rồi bỏ đi làm ăn xa. Từ ngày mẹ nó ra đi, bố nó không đến thăm nó dù chỉ một lần.
Bà ngoại nó chỉ có mình mẹ nó. Bà sống nhờ vào những đồng tiền bán rau, bán ốc. Thân già lặn lội nắng mưa đi hái từng cọng rau, mò từng con ốc đem ra chợ bán. Khi nó đến ở, bà vui lắm. Từ nay có người để bà vui vầy, trò chuyện. Thấy bà khổ cực, nó cũng xách rổ đi hái rau, nhặt ốc phụ giúp bà. Nhưng tiền bán rau, bán ốc không đủ để nuôi sống hai bà cháu. Thấy thế nó bèn xin bà đi bán vé số dạo. Lúc đầu, bà nó không đồng ý về sau nó năn nỉ mãi, bà bấm bụng đành lòng.
Mấy ngày đầu đi bán vé số do không quen biết chỗ nên ế nhiều lắm. Dần dần rồi cũng quen, nó chịu khó "cuốc bộ" hết xóm này đến xóm khác, may mắn thay là được bà con thương tình mua giúp. Bán vé số được hai năm nó tằn tiện để dành tiền mua được chiếc xe đạp cũ để đi bán xa hơn, xuống chợ huyện và các xã lân cận.
Mỗi lần xuống chợ huyện bán vé số, đi ngang qua trường cấp 2 thị trấn, nó hay dừng lại và ngắm nhìn. Đó là lúc tâm hồn nó được bình thản nhất để mơ mộng, thả hồn theo những niềm vui ấy. Nó tự nhủ, sẽ dành dụm tiền rồi xin bà xuống trường thị trấn học lớp phổ cập. Phải học để có kiến thức, rồi làm một nghề gì đó để nuôi sống bản thân mình.
Và tất nhiên, nó tin mơ ước của nó sẽ thành hiện thực.
Vũ Hoàng Lam (Lớp 7A3, Trường THCS Trần Nhật Duật, Tân Lĩnh, Lục Yên, Yên Bái)
Các tin khác
Tuổi thơ tôi lớn lên từ bờ ao gốc rạ, từ những que kẹo bông, kẹo kéo ngọt ngào… Tôi mang theo chúng vào trong từng giấc ngủ và tôi trưởng thành từ mùi bùn đất quê hương.
Đá có buồn không nhỉ?/ Khi năm tháng trôi qua/ Cảnh vật xưa đã xa/ Thời gian đâu trở lại.
Tôi được nghỉ học mấy ngày, cũng là mấy ngày mẹ tôi nằm trên giường bệnh. Tôi và cha thương mẹ nhưng cũng không biết làm gì vì có thể làm được gì đây? Cha tôi cũng đã rất cố gắng, giờ chỉ còn đợi mẹ hồi phục sức khỏe.
Tôi sinh ra và lớn lên ở một thị trấn nhỏ. Nhà tôi cách trung tâm thị trấn khoảng 15 phút đạp xe. Căn nhà tôi đang ở là căn nhà có từ thời ông nội tôi và có lẽ đã được xây dựng cách đây từ lâu lắm. Nhà rộng, quang đãng, trước cửa nhà tôi bốn mùa đều rực rỡ sắc màu của những bông hoa xinh đẹp ông nội tôi trồng.