Sông quê

  • Cập nhật: Thứ ba, 12/8/2014 | 9:04:52 AM

"Quá nửa đời phiêu dạt, con lại về úp mặt vào sông quê. Ơi con sông dạt dào như lòng mẹ, chở che con đi qua chớp bể mưa nguồn" - nghe những câu hát khiến lòng tôi trào dâng nỗi niềm khó tả. Dòng sông như mảnh ghép của cuộc sống, luôn bên tôi từ khi sinh ra cho đến lúc trưởng thành. Ấy là nơi tôi được sống lại với những kỷ niệm về tuổi thơ mà thời gian vô tình mang đi mất.

Kỷ niệm dòng sông tuổi thơ.
Ảnh: Linh Chi
Kỷ niệm dòng sông tuổi thơ. Ảnh: Linh Chi

Nhớ lắm những buổi trưa hè không ngủ trốn mẹ ra sông chơi, thích thú nghịch cát và hét toáng lên khi thấy những đợt sóng đang nối tiếp nhau oanh tạc "tòa lâu đài" vừa mới xây dựng.

Nhớ lắm những buổi chiều tà cùng lũ trẻ chăn trâu nô đùa trên bãi bồi ven sông. Nào là bịt mắt bắt dê, chơi ô ăn quan, nào là que chuyền, nhảy dây, tiếng nói cười không ngớt. Rồi các cuộc thi bơi lội thường xuyên được tổ chức nhằm phân chia thắng bại: ai là người bơi giỏi nhất, ai lặn được lâu nhất… dĩ nhiên người chiến thắng sẽ được chiến lợi phẩm hậu hĩnh - một củ khoai lang. Và thỉnh thoảng lại hát du dương những ca khúc mới, chẳng thuộc lời đâu nhưng cũng chế ra thành tác phẩm của riêng mình.

Nhớ lắm cái cảm giác được nhảy tự do từ trên cao xuống, cảm nhận cái mát lạnh của làn nước, cái tê tê, nhột nhột khi ập cả người xuống nước sông.
Nhớ lắm những con thuyền giấy được thả trôi theo dòng nước, mang theo  bao tâm sự thầm kín. Đôi lúc lại ngồi ngẩn ngơ thả hồn theo làn gió, lặng nghe tiếng sáo diều vi vu trầm bổng, nhìn đàn cò bay phía xa và khuất dần sau rặng tre làng.

Nhớ lắm vẻ đẹp thơ mộng của dòng sông mỗi sáng tinh sương, mỗi buổi chiều hoàng hôn nắng rọi và ngay cả trong những cơn mưa rào nặng hạt.

Sông quê - nghe sao mà thân thương thế, phải chăng muốn gửi gắm với ta điều gì?  Nhưng dù là gì đi nữa, với riêng tôi, nó chính là tuổi thơ. Giống như lời bài hát vậy, dù có đi bất kì nơi đâu, ở phương trời xa xôi nào, tôi vẫn sẽ trở về, trở về bên dòng sông yêu thương, trở về để sống lại những tháng ngày ấu thơ, hạnh phúc, ấm áp trong vòng tay mẹ.

Nguyễn Khánh Linh (Lớp 11C1, Trường THPT Nguyễn Huệ, TP Yên Bái)

Các tin khác

Chỉ còn vài tháng nữa là tôi đủ 18 tuổi. Tôi đang sống với ông bà nội, cuộc sống cứ lặng lẽ trôi đi. Tính ra cũng khá lâu rồi tôi không được cùng bố mẹ ăn một bữa cơm gia đình. Cái ước mơ nhỏ bé ấy của tôi có lẽ sẽ chẳng bao giờ thực hiện được nữa.

Đôi bạn.

Tôi nhút nhát, ngại giao tiếp, chính xác hơn là tôi có giọng nói không hay và phát âm không chuẩn. Chính vậy mà tôi luôn tự ti, mặc cảm.

Mẹ ạ! Đã có rất nhiều người hỏi con rằng, với con, điều gì là khó nói nhất và việc gì khó làm nhất? Nhưng lần nào cũng vậy, câu trả lời cũng chỉ là một sự im lặng cùng với ánh mắt đang lơ đãng nhìn một thứ gì đó vô định. Con không muốn trả lời, vì con biết điều khó nói và việc khó làm nhất đấy lại chính là những gì đơn giản nhất nhưng chưa một lần con đủ can đảm để thực hiện mà chỉ dám giấu ở trong lặng. Con cảm thấy xấu hổ.

Tôi vốn là một cơ bé mơ mộng. Mà không sao được khi tôi đang ở cái tuổi đáng mơ mộng nhất của cuộc đời. Tôi nhớ khi 5 tuổi, tôi đã ước mơ lớn lên tôi sẽ thay đổi cả thế giới, sẽ có một nơi mà tất cả mọi người sống vui vẻ, chan hòa với nhau, không chiến tranh, không thù ghét.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục