Trước ngưỡng cửa đời
- Cập nhật: Thứ ba, 12/8/2014 | 1:39:22 PM
Chúng tôi gặp lại nhau sau hai tháng nghỉ hè vui mừng và hớn hở vô cùng. Sau ngần ấy thời gian, đứa nào cũng khác, chững trạc và lớn hơn, ừ thì 12 rồi mà. Các cô thầy cũng gật đầu cười đùa một câu: "Là công dân rồi phải khác chứ nhỉ".
Chẳng ai nói gì nhưng trong lòng chúng tôi vui lắm vì dù gì cũng đã được công nhận là người lớn. Chúng tôi chẳng còn dành hết thời gian để hỏi han về kỳ nghỉ, chuyện đi bơi hay đi chơi mà thay vào đó cả bọn hỏi han nhau về việc chọn trường, chọn nghề cho kỳ thi cuối cấp sắp tới, hi vọng và lo lắng đan xen nhau. Chúng tôi đều biết rằng, sau bao vất vả của bố mẹ, cố gắng của bản thân thì đây sẽ là lúc chúng tôi khẳng định chính mình và đền đáp một phần công lao của bố mẹ. Giờ chúng tôi đang đứng trước một ngưỡng của cuộc đời, chúng tôi không hề nao núng và lo sợ, mỗi người sẽ chọn cho mình một con đường riêng, con đường mơ ước và không ít chông gai.
Đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời, chúng ta sẽ có những hành trang đầu tiên về cuộc sống, hành trang mà ta đã được thầy cô và bố mẹ chuẩn bị qua từng năm tháng.
Đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời, chúng tôi sẽ là những con người trưởng thành, sống vì mục tiêu của bản thân và cũng để cống hiến bằng bàn tay, khối óc.
Và chúng tôi sẽ có những lựa chọn riêng của mình trước ngưỡng cửa vô hình này nhưng tất cả đều là để thực hiện mơ ước của bản thân, cảm ơn bố mẹ, thầy cô và cống hiến cho xã hội.
Nguyễn Ngọc Huyền (Lớp 12A8, Trường THPT Hoàng Văn Thụ, Lục Yên)
Các tin khác
Không lâu nữa, tôi sẽ bước vào tuổi 17 - tuổi trẻ năng động, đầy niềm tin và mơ ước… Tuổi 17, đã trải qua không ít những cung bậc của cuộc sống, dù không quá nhiều nhưng cũng đem lại cho tôi những hành trang kiến thức đủ để bắt đầu đi xây dựng ước mơ của mình.
"Quá nửa đời phiêu dạt, con lại về úp mặt vào sông quê. Ơi con sông dạt dào như lòng mẹ, chở che con đi qua chớp bể mưa nguồn" - nghe những câu hát khiến lòng tôi trào dâng nỗi niềm khó tả. Dòng sông như mảnh ghép của cuộc sống, luôn bên tôi từ khi sinh ra cho đến lúc trưởng thành. Ấy là nơi tôi được sống lại với những kỷ niệm về tuổi thơ mà thời gian vô tình mang đi mất.
Chỉ còn vài tháng nữa là tôi đủ 18 tuổi. Tôi đang sống với ông bà nội, cuộc sống cứ lặng lẽ trôi đi. Tính ra cũng khá lâu rồi tôi không được cùng bố mẹ ăn một bữa cơm gia đình. Cái ước mơ nhỏ bé ấy của tôi có lẽ sẽ chẳng bao giờ thực hiện được nữa.
Tôi nhút nhát, ngại giao tiếp, chính xác hơn là tôi có giọng nói không hay và phát âm không chuẩn. Chính vậy mà tôi luôn tự ti, mặc cảm.