Cuộc sống mến yêu
- Cập nhật: Thứ ba, 12/8/2014 | 1:40:39 PM
Tôi yêu giọt nắng nhảy nhót trên những nhành lá non xanh mơn mởn. Trong khoảnh khắc ấy, nhựa sống đang căng tràn một cách nhẹ nhàng.
Hè vui.
(Ảnh: Lê Bác Đạt)
|
Tôi yêu cơn mưa rào mùa hạ, những giọt mưa tí tách rơi trên mái tôn nghe lộp độp, làm vạn vật hả hê sau những ngày nắng oi bức, làm lòng tôi dịu lại, mát lành.
Tôi yêu cánh đồng thơm mùi lúa chín, những cánh cò chập chờn bay trong biển vàng bao la. Chính nơi ấy đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi từ thuở còn thơ.
Tôi yêu những bông hoa xòe rộng cánh nở, tỏa hương thơm cho đời. Chúng khiến tôi không quên được rằng vẻ đẹp bên ngoài chỉ có thể thực sự đẹp khi bên trong nó là một tâm hồn đẹp và trái tim biết yêu thương.
Tôi yêu nụ cười dịu hiền của mẹ. Nụ cười ấy đã tiếp sức mạnh, nghị lực sau mỗi lần tôi vấp ngã để rồi chắp cánh cho những ước mơ, hoài bão của tôi được bay cao, bay xa hơn…
Cuộc sống mến yêu! Hãy yêu cuộc sống này thật nhiều và yêu thật lòng, bạn nhé!
Vũ Hoàng Lam (Lớp 8A3, Trường THCS Trần Nhật Duật, Tân Lĩnh, Lục Yên)
Các tin khác
Chúng tôi gặp lại nhau sau hai tháng nghỉ hè vui mừng và hớn hở vô cùng. Sau ngần ấy thời gian, đứa nào cũng khác, chững trạc và lớn hơn, ừ thì 12 rồi mà. Các cô thầy cũng gật đầu cười đùa một câu: "Là công dân rồi phải khác chứ nhỉ".
Không lâu nữa, tôi sẽ bước vào tuổi 17 - tuổi trẻ năng động, đầy niềm tin và mơ ước… Tuổi 17, đã trải qua không ít những cung bậc của cuộc sống, dù không quá nhiều nhưng cũng đem lại cho tôi những hành trang kiến thức đủ để bắt đầu đi xây dựng ước mơ của mình.
"Quá nửa đời phiêu dạt, con lại về úp mặt vào sông quê. Ơi con sông dạt dào như lòng mẹ, chở che con đi qua chớp bể mưa nguồn" - nghe những câu hát khiến lòng tôi trào dâng nỗi niềm khó tả. Dòng sông như mảnh ghép của cuộc sống, luôn bên tôi từ khi sinh ra cho đến lúc trưởng thành. Ấy là nơi tôi được sống lại với những kỷ niệm về tuổi thơ mà thời gian vô tình mang đi mất.
Chỉ còn vài tháng nữa là tôi đủ 18 tuổi. Tôi đang sống với ông bà nội, cuộc sống cứ lặng lẽ trôi đi. Tính ra cũng khá lâu rồi tôi không được cùng bố mẹ ăn một bữa cơm gia đình. Cái ước mơ nhỏ bé ấy của tôi có lẽ sẽ chẳng bao giờ thực hiện được nữa.