Bốn ngọn nến
- Cập nhật: Thứ năm, 12/2/2009 | 12:00:00 AM
YênBái - Hôm đó, đi học về, tôi nghe tin anh họ tôi nằm viện trong tình trạng hôn mê bất tỉnh do bị viêm não và khả năng phục hồi rất khó. Tôi buồn chán và khóc. Tôi khóc vì thương và lo lắng cho anh. Nghe các bạn nói rằng: “Nếu gấp được 999 con hạc thì sẽ có 1 điều ước”, tôi đã gấp hạc để có được 1 điều ước dành cho anh. Tôi đã gấp hạc rất lâu rồi, đã đủ 999 con nhưng sao anh vẫn chưa tỉnh lại? Tôi từ hi vọng chuyển sang thất vọng và lại khóc...
Một hôm, đi học về, tôi thấy trên bàn có một bì thư rất đẹp, bên trong là một câu chuyện...
“Trong phòng tối, có 4 ngọn nến đang cháy. Xung quanh thật yên tĩnh, đến mức ta có thể nghe thấy tiếng thì thầm của chúng. Ngọn nến thứ nhất nói:
“Tôi là hiện thân của hòa bình. Cuộc đời sẽ như thế nào nếu không có tôi? Tôi thực sự quan trọng cho mọi người”.
Ngọn nến thứ hai lên tiếng:
“Còn tôi là hiện thân của lòng trung thành. Hơn tất cả, mọi người phải cần đến tôi”.
Đến lượt mình, ngọn nến thứ ba:
“Tôi là hiện thân của tình yêu. Tôi mới thực sự quan trọng. Hãy thử xem cuộc sống sẽ như thế nào nếu thiếu đi tình yêu?”.
Đột nhiên, cánh cửa chợt mở tung, một cô bé chạy vào phòng. Một cơn gió ùa vào làm tắt cả 3 ngọn nến. “Tại sao cả 3 ngọn nến lại tắt?” – cô bé sửng sốt. Đến đây, cô bé òa lên khóc. Lúc này, ngọn nến thứ tư mới lên tiếng: “Đừng lo lắng, cô bé! Khi tôi vẫn còn cháy thì vẫn có thể thắp sáng lại cả 3 ngọn nến kia.
Bởi vì tôi chính là niềm hy vọng”.
Lau những giọt nước mắt còn đọng lại, cô bé lần lượt thắp sáng lại những ngọn nến vừa tắt. Ngọn lửa của hy vọng sẽ luôn đi cùng các bạn theo suốt cuộc đời. Khi giữ được hy vọng, chúng ta có thể thắp sáng lại ngọn lửa của hòa bình, lòng trung thành và tình yêu”.
Đọc xong, tôi đã hiểu. Tôi cần có niềm hi vọng, hi vọng sẽ giúp anh tôi tỉnh lại và tôi sẽ lại được chơi với anh như trước. Không biết ai đã đem đến cho tôi câu chuyện này nhưng tôi thầm biết ơn người đó biết bao, vì nhờ câu chuyện đó mà tôi tiếp tục nuôi hi vọng. Và điều ước sẽ trở thành hiện thực đối với anh tôi...
Vũ Thị Trang Ngọc
(Thôn Bình Sơn, xã Văn Tiến, thành phố Yên Bái)
Các tin khác
Mười sáu tuổi – cái tuổi ẩm ương nhất mà mẹ vẫn thường nói. Bất cứ nhóc nào mới chập chững vào lớp 10, bước những bước đầu tiên vào cổng trường cấp III và “học làm người lớn” khi đi học xa nhà, cầm trên tay là cả “núi” tiền, tính tính toán toán để chi tiêu sao cho hợp lí, xa bố mẹ, xa bạn bè quen, nhớ nhớ, buồn buồn... nhưng ta vẫn luôn mỉm cười với cuộc sống. Bởi xung quanh ta chẳng bao giờ thiếu vắng sự yêu thương.
Các bạn ơi, mùa xuân về rồi đấy! Bạn có cảm nhận thấy không? Đó là hơi thở của mùa xuân, đó là giai điệu bản nhạc của mùa xuân và đó là tiếng cười của những niềm vui mới.
Đã lâu rồi, nó không viết báo nữa. Thời gian học tập kín mít rồi lại hoạt động Đoàn, mọi việc cứ dồn tới, dồn tới, nó như quên mất rằng có bao nhiêu ý tưởng đã ghi ra mà chưa hề viết thành bài. Giờ lục lại thì cảm hứng trôi qua rồi, chỉ còn biết thở dài, nhìn những dòng chữ...
Khuya lắm rồi, giấc ngủ mới đến bên tôi nhè nhẹ. Trong giấc mơ, tôi thấy mình bỡ ngỡ, ngạc nhiên đứng giữa những bụi cỏ, những cây to trong một khu rừng rậm và tôi chỉ là một chú mèo nhỏ bé.