Mùa xuân
- Cập nhật: Thứ hai, 16/2/2009 | 12:00:00 AM
YênBái - Tôi thấy mình mơ màng trong làn khói trắng. Ủa, nơi này là đâu vậy?
Tôi chợt nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm. À, thì ra...
Chị Hồng Nhung cất tiếng:
-Mùa xuân không bắt đầu từ chúng tôi hay sao? Chị em tôi đua nhau khoe sắc khoe màu, tỏa ngát hương thơm rồi được các cô chủ trang trí nhà cửa vào mỗi dịp tết đến xuân về.
-Ấy ấy, chị Hồng Nhung, chị quên chúng tôi à?
-À, chị Đào và chị Mai.
Cô Đào e thẹn trong lớp áo xù xì đầy lộc non xanh biếc:
-Nếu như không có chúng tôi thì loài người đâu có biết mùa xuân là gì? Mỗi khi năm hết tết đến, họ chúng tôi lại đơm hoa, nhà nào không có cành đào, mai thì sao gọi là tết được?
Anh Chuối ở góc vườn lên tiếng:
-Này các chị, thế tết, nhà nào không có mâm ngũ quả của anh em chúng tôi thì cũng đâu có được. Mâm ngũ quả nhà ai, dù bé hay lớn đều phải có chúng tôi, không có tôi thì làm sao có xuân?
Chú Mực từ đâu cũng xen vào:
-Các chị và bác nói đều sai hết, mỗi khi tôi thấy ông đồ ngồi bên sập, viết những câu đối đỏ là mùa xuân đến.
Chú Chim Sâu đậu trên cành cây nhập cuộc:
-Các cậu có biết mùa xuân từ đâu đến không? Chính là lúc họ chim chúng tôi nghe thấy tiếng cựa mình của những chồi non và những làn mưa xuân nhè nhẹ.
Bác Xoài già ở góc vườn lắng nghe toàn bộ câu chuyện, bấy giờ mới lên tiếng:
-Các cháu đừng cãi nhau nữa. Mùa xuân là do tạo hóa ban cho loài người, đó là lúc chim hót vang, hoa nở rộ, nhà nhà bày mâm ngũ quả và cả những làn mưa xuân. Các cháu, ai cũng có ích cho đời, cùng mùa xuân về với mọi người. Bác mong, các cháu sẽ ngày càng làm nhiều điều tốt cho con người các cháu nhé!
Không khí của cả khu vườn như thay đổi, từng hạt mưa xuân nhẹ nhàng rơi xuống, mọi vật như bừng tỉnh đón chào một mùa xuân tươi đẹp.
Reng... reng... reng... Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên. Ôi, một giấc mơ kì diệu quá! Tôi tung chăn, chạy ra ngoài sân. Ồ, nhìn kìa! Những hạt mưa xuân thật đẹp và mùa xuân mới đã về!
Nguyễn Minh Hoa
(Lớp 6A, Trường THCS Lương Thế Vinh, Văn Yên)
Các tin khác
Hôm đó, đi học về, tôi nghe tin anh họ tôi nằm viện trong tình trạng hôn mê bất tỉnh do bị viêm não và khả năng phục hồi rất khó. Tôi buồn chán và khóc. Tôi khóc vì thương và lo lắng cho anh. Nghe các bạn nói rằng: “Nếu gấp được 999 con hạc thì sẽ có 1 điều ước”, tôi đã gấp hạc để có được 1 điều ước dành cho anh. Tôi đã gấp hạc rất lâu rồi, đã đủ 999 con nhưng sao anh vẫn chưa tỉnh lại? Tôi từ hi vọng chuyển sang thất vọng và lại khóc...
Mười sáu tuổi – cái tuổi ẩm ương nhất mà mẹ vẫn thường nói. Bất cứ nhóc nào mới chập chững vào lớp 10, bước những bước đầu tiên vào cổng trường cấp III và “học làm người lớn” khi đi học xa nhà, cầm trên tay là cả “núi” tiền, tính tính toán toán để chi tiêu sao cho hợp lí, xa bố mẹ, xa bạn bè quen, nhớ nhớ, buồn buồn... nhưng ta vẫn luôn mỉm cười với cuộc sống. Bởi xung quanh ta chẳng bao giờ thiếu vắng sự yêu thương.
Các bạn ơi, mùa xuân về rồi đấy! Bạn có cảm nhận thấy không? Đó là hơi thở của mùa xuân, đó là giai điệu bản nhạc của mùa xuân và đó là tiếng cười của những niềm vui mới.