Những thương yêu mùa cuối
- Cập nhật: Thứ hai, 6/4/2009 | 12:00:00 AM
YênBái - YBĐT - Những con đường bước vào mùa hạ, như nỗi đợi chờ da diết không tên. Những tháng ngày chẳng thể quên tiếng bạn bè cười đùa trên góc phố. Chùm thạch thảo khẽ khàng hoa trắng, dịu dàng rơi trên mái tóc thoảng hương. Hạ vẫn dành những lời nói yêu thương cho phút chia tay nồng nàn, da diết. Dù giờ đây biết là cách biệt, hãy giữ gìn kỷ niệm bạn bè.
Mùa cuối luôn để lại trong lòng các cô cậu học trò những hoài niệm không quên. (Ảnh: Minh Quang)
|
Nỗi nhớ của chúng mình ở dưới những hàng me, trong vị ô mai, trên từng ghế đá... Trang hoài niệm vẫn còn lạ đã trở thành lưu bút không mùa. Vẫn biết rằng sau những cơn mưa, phía xa kia là chân trời mơ ước. Những điều gì mà chính mình có được, hãy cất vào trân trọng khát khao.
Lớp mình ơi! Hạ đã đón chào! Phượng thắp lửa trong một mùa ve nữa. Nhịp thời gian âm thầm gõ cửa, bừng lên bao ánh mắt rạng ngời. Đã xa rồi một thủa thiếu thời và trôi đi những giận hờn, xin lỗi. Năm tháng vẫn dường như rất vội, muốn xóa nhòa những suy nghĩ vu vơ. Nhưng mùa hạ đâu có thờ ơ, để lãng quên một thời vui vẻ. Dẫu biết rằng không còn thơ bé nhưng hãy cùng níu lại phút thời gian.
Mùa thi này cũng đã sang ngang và chứa đầy niềm tin yêu, thương mến. Luôn mong rằng nó sẽ cập bến, dù phải vượt qua sóng gió, gian nan.
Phút chia xa chẳng nói một lời, đành lặng thinh trao những dòng mực tím. Hoa bằng lăng nở chúm chím như rưng rưng nỗi nhớ sang hè. Gió tần ngần đứng dưới tán me để ghi lại một nụ cười xao xuyến và khắc vào từng trang kỷ niệm, ánh mắt thẳm xanh màu hạ dịu dàng.
Vẫn vọng lại đây, những dãy hành lang, tiếng thầy cô ngọt ngào đầm ấm. Mong thời gian hãy qua thật chậm để lòng mình còn nuối tiếc, vấn vương. Sắp xa rồi những ô cửa nồng hương bởi bước chân nhẹ nhàng của gió. Còn những điều chúng ta còn bỏ ngỏ, rồi mãi nuối tiếc muộn màng...
Những bông hoa sinh nhật tuổi 15, đều thắp lên ánh hồng ngọn nến. Điệp khúc mùa hè trôi về từng bờ bến, trong bàn tay bỡ ngỡ hái cành hoa. Từng dòng chữ đã chực ướt nhòa, bụi phấn cũng ngừng rơi trên bục giảng. Chỗ ngồi quen với sắc màu năm tháng, với ánh mắt thầy cô ấm nồng.
Ngọn gió nào bất chợt vô tình, giở trang sách có bài thơ mùa hạ. Thương nhớ mùa hè tràn về khắp ngả, trên từng gốc cây khắc nỗi nhớ của nhau. Và thế là chẳng còn mùa sau, mái trường xưa rơi vào nhung nhớ. Sắc hoa điệp vẫn vàng khi nở, còn học trò lưu luyến lúc hè sang.
Nắng nở hoa trong những sợi vàng. Mưa lá bay như chút niềm hạnh phúc. Chợt lắng nghe những cảm xúc đang dâng trào trong tiếng gọi: hè ơi!
Phương Bảo Yến - (Khu phố I, Đồng Khê, Văn Chấn)
Các tin khác
YBĐT - Đôi khi, có những điều mà bạn không thể diễn đạt hết bằng lời, vì vậy, viết thư là cách tuyệt vời nhất. Tôi là một đứa rất “tiết kiệm” lời nói nên hay viết thư. Nhưng trong số những lá thư tôi viết cũng có những lá thư không bao giờ được gửi...
YBĐT - Bố vẫn thường bảo: “Học khối A có nhiều nghề, nhiều trường chứ khối D khó chọn trường để thi lắm”. Mỗi lần bố nói như vậy, con lại thấy buồn. Học được Văn, con muốn thi vào báo chí. Đã không ít lần, con tự vẽ ra một viễn cảnh trong tương lai, khi ấy con đã là nhà báo... Con tự mỉm cười – một niềm vui mà chỉ duy nhất con cảm nhận được.
YBĐT - Đã từng là một trò ngoan và có thành tích học tập đáng nể trong nhiều năm học, vậy mà cậu học trò ấy đã làm thầy cô và các bạn phải lắc đầu thất vọng...
Có những khi... Trên con đường quen thuộc, ta lại vội vàng theo vòng xoáy của thời gian, mải miết và vô tình đánh mất bao điều ý nghĩa trong cuộc sống.