Mùa xuân yêu thương
- Cập nhật: Thứ ba, 22/2/2011 | 9:30:57 AM
Một vùng quê chìm trong màn sương mờ ảo. Giá rét đã tràn về tự lúc nào nhưng khó lòng cản được vòng quay của thời gian dần chạm tới khoảnh khắc giao mùa...
Mùa xuân và hoa cúc.
|
Sắc xuân nở rộ trên từng nhành cây, ngọn cỏ. Hương xuân vơ vẩn trong gió, len vào khắp mọi nhà. Xuân đã về!
Những đợt gió mùa đông bắc lạnh thấu xương đang dần nhường chỗ cho những tia nắng ấm áp... Những chồi non bật tung từ vỏ cây khô khốc lạnh lẽo trong ba tháng đông giá, đắm mình trong mưa bụi nhè nhẹ. Dường như, nỗi ám ảnh về cái lạnh không còn, thay vào đó là đôi má ửng hồng, nụ cười xinh của những em bé được diện quần áo mới. Đâu đó, tiếng nhạc về những bài hát mừng xuân mới phát ra khiến lòng người như hòa cùng niềm vui chung của một sự khởi đầu mới. Những hy vọng và lời chúc năm mới như gắn kết trái tim mọi người lại gần nhau hơn!
Cô bé cũng không phải là ngoại lệ. Bước dần sang tuổi 18 - tuổi đẹp nhất trong cuộc đời. Lạ kỳ thay! Lần đầu tiên trong suốt hơn 17 năm qua, cô bé lại cảm nhận rõ lòng mình đến thế! Đó chính là niềm vui khi lần đầu tiên nhận được món tiền thưởng học sinh giỏi cấp tỉnh. Số tiền một triệu đồng không lớn nhưng cũng không hề nhỏ đối với một học sinh, nhất là với một học sinh học trọ xa gia đình như cô bé.
Niềm vui ấy lâng lâng trong lòng khi cô bé quyết định dùng số tiền này mua tặng bố, mẹ, chị gái một đôi giày, một chiếc áo len với chứa chan tình cảm. Cô bé muốn chứng tỏ với bố mẹ rằng: "Con đã lớn! Con không còn là cô bé ngày nào hay hờn dỗi, hay nghịch ngợm làm bố mẹ buồn".
Cô bé vui khi nghĩ đến cảm giác được mang lại sự ấm áp và niềm vui cho gia đình nhỏ của mình. Cho một cái tết thật đầm ấm và yêu thương. Gió xuân ơi! hãy mang niềm vui đến tất cả mọi người...
Bùi Thị Hạnh
Các tin khác
Trời đã vào cuối đông nhưng vẫn còn lạnh lắm. Cái rét thấm vào da thịt làm cho ta quên đi đang có sự hé mở của những mầm cây. Thời gian trôi đi thật nhanh. Ngoảnh nhìn lại đã hết một năm, cũng có nghĩa là lại sắp sang xuân mới.
Trong cuộc đời, tôi và bạn có khi phải nhỏ những giọt nước mắt cay đắng vì hối hận hay thất bại; có khi cười sung sướng, rạng rỡ vì thành công hay thấy mình hạnh phúc.
Không có nhiều điều có thể khiến con người ta thoái chí hơn là nỗi sợ bị từ chối. Họ không đề nghị được những gì mình cần vì câu trả lời có thể sẽ là không.
Không còn xa ngày cuối năm là mấy. Về thôi, về quê ăn tết thôi! Là cái tết đầu tiên của cuộc đời sinh viên, bao ngày xa quê, sao không mong mỏi hôm về.