Da diết một vùng quê

  • Cập nhật: Thứ hai, 24/2/2014 | 8:59:40 AM

YBĐT - Tôi đã bao lần được nhâm nhi chén rượu thơm cất từ những hạt gạo Mường Lò, thấm đẫm huyền thoại kia với món rêu đá thơm, cay, dịu mát, với những chú cá xỉnh mình thon, chắc lẳn, vậy mà xuân này sao nhớ lạ lùng. Những sóng vàng ngày xuân của con suối Thia ấy như muôn bàn tay vẫy gọi.

Thiếu nữ Thái.
(Ảnh: Hoàng Đô)
Thiếu nữ Thái. (Ảnh: Hoàng Đô)

Thế là đã mấy cái tết tôi xa Tây Bắc, cũng là bấy nhiêu cái tết ở Thủ Đô phồn hoa và náo nhiệt nhưng trong tôi vẫn không hề nguôi ngoai cái cảm giác hẫng hụt, như thiếu một cái gì vô cùng thân thiết, đã ăn sâu vào tiềm thức, vào máu thịt.

Dõi mắt về phương xa, tôi cứ mường tượng đến những dải mây vắt ngang đỉnh Hoàng Liên cao vút, mỗi bình minh lại hồng rực, long lanh muôn sắc như chiếc khăn piêu trên “tằng cẩu” của người con gái Thái. Và đâu đây tiếng cười trong vắt lấp lánh, bay bổng, phấp phới cùng những dải tua mầu như tia nắng của quả còn hội xuân.

Những nhịp xòe nồng say rộn ràng ánh lửa, những tấm lưng thon thả dịu dàng, những khuôn ngực thanh tân, những cần rượu thơm lừng mời gọi. Đâu đây mượt mà giai điệu bài “Tình ca Tây Bắc”: “Rừng xanh cây lá muôn đóa hoa mai chào đón xuân về”… Tôi như kẻ bị bỏ bùa mê, bị bao vây trong những bộn bề cảm xúc.

Ôi cái sắc hoa đào, hoa ban cùng muôn loài hoa rừng khoe sắc đua hương, thơm đến từng lá cây ngọn cỏ đã hóa thân trong mỗi nụ cười duyên, mỗi làn da trắng hồng, mỗi búp tay thon như búp măng rừng, mỗi đường nét tuyệt mỹ trên tấm thân ngà ngọc của người sơn nữ thơm từng ngọn gió mỗi bình minh. Mỗi con đèo, mỗi cánh rừng, mỗi dòng suối, những thửa ruộng bậc thang đều như những kiệt tác của tạo hóa ẩn chứa bao huyền thoại cùng khát vọng được sống, được yêu.

Con đường 6 mới được tôn tạo, lên cổng trời hun hút dãy Pha Đin,  trong bạt ngàn hoa ban và lau trắng. Mỗi bông hoa ban như lời thơ trong câu chuyện tình bất hủ “Sống chụ son sao” – “Tiễn dặn người yêu” và những bông hoa lau rập rờn trong gió như đang chụm đầu thì thầm lời hẹn những mùa yêu. Đây Thuận Châu, đây Tuần Giáo…

Con đèo quanh co gấp khúc hiểm trở xứng với tên gọi: “Pha Đin” - nơi đất gặp trời. Người già kể cho tôi, xưa các thế lực chúa đất bao đời tranh giành nhau đều lấy dãy núi hiểm trở này làm chỗ dựa, vì thế còn có tên gọi khác: Pú Chinh (núi chiến tranh).
Tôi nhớ mãi lần lên thăm nhà nghệ nhân Lò Văn Biến ở Mường Lò, gia đình ông cùng các bạn người Thái đón tôi như đón người nhà và tổ chức lễ buộc chỉ cổ tay nhận tôi là anh em.

Ông khoe những thành tựu của Mường Lò trong việc bảo tồn và phát huy vốn văn hóa dân tộc  của “Mạng lưới bảo tồn tri thức bản địa dân tộc Thái”, đấy là những lễ hội “Xên bản, xên mường” – (cúng bản, cúng mường), đấy là “sàn hoa Hạn khuống”, “lễ Xên đông” – cúng rừng, đấy là những lớp dạy chữ Thái cổ Mường Lò.... Tôi chia vui cùng các bạn mà lòng không khỏi xao xuyến bồi hồi. Mới ngày nào Mường Lò, Tây Bắc còn là vùng đất xa xôi, nghèo nàn và lạc hậu thì nay đã là những điểm sáng trên bản đồ đất nước.

Tôi miên man đi trong ký ức những Điện Biên, Lai Châu, những con suối “Nậm Na”, “Nậm Rốm”, “Mường Thanh” – Điện Biên, “Mường Than” – Than Uyên, “Mường Tấc” – Phù Yên, rồi vượt đèo “Khau Phạ” – “sừng trời” về Mường Lò, Yên Bái, nơi tôi đã từng sống và công tác 30 năm trời. Để rồi trong lòng chợt ngân lên câu ca dao thơm hương nếp mới: “Mường Lò gạo trắng nước trong/ Ai đi đến đó lòng không muốn về”.

Vâng Mường Lò không chỉ là đất tổ của người Thái đen Tây Bắc, là cánh đồng rộng thứ hai Tây Bắc. Con suối “Nậm Xia” – suối nước mắt, tên gọi cũ của suối “Nậm Thia” vắt ngang cánh đồng Mường Lò trong nắng xuân ngời muôn ánh bạc.

 Mỗi con đường mới mở, mỗi cánh rừng, mỗi mầm xuân và trong từng câu “khắp”, điệu “xòe”, ánh mắt giao duyên đều ngời sáng cất lên những cồn cào day dứt và ước mơ của bao thế hệ: “Ngày xưa, có một đôi trai tài gái sắc yêu nhau tha thiết. Cô gái đẹp như trăng rằm, mái tóc đen dài mềm mại. Mỗi khi nàng ngồi bên khung cửi, chim muông, hoa lá như múa vờn trong mỗi đường thêu. Chàng trai khỏe mạnh, giỏi làm nương, săn bắt thú.

Mỗi khi tiếng khèn của chàng cất lên, chim rừng ngừng tiếng hót hồi hộp lắng nghe. Nhưng tên chúa đất quyết bắt cô gái về làm người hầu. Hai người rủ nhau chạy lên núi cao để bảo vệ tình yêu đôi lứa. Tên chúa đất cho người đuổi theo. Chàng trai và cô gái kiệt sức gục xuống trên đỉnh núi nọ. Cô gái không cầm lòng được, chỉ biết khóc than cho mối tình tuyệt vọng. Nước mắt của cô chảy mãi hóa thành dòng suối, mái tóc dài thơm hóa thành làn rêu xanh mướt như vẫy gọi. Chàng trai đau đớn nhảy xuống dòng suối, thân thể chàng vừa chạm mặt nước bỗng vỡ tan, hóa thành muôn tảng đá cho làn rêu quấn quýt bám quanh”.

Tôi đã bao lần được nhâm nhi chén rượu thơm cất từ những hạt gạo Mường Lò, thấm đẫm huyền thoại kia với món rêu đá thơm, cay, dịu mát, với những chú cá xỉnh mình thon, chắc lẳn, vậy mà xuân này sao nhớ lạ lùng. Những sóng vàng ngày xuân của con suối Thia ấy như muôn bàn tay vẫy gọi.

Tôi chợt nhớ tới hình ảnh nghệ nhân Lò Văn Biến ôm đàn tính thả hồn trong những điệu “khắp”. Ông như pho sử sống của người Thái Mường Lò, đã từng sưu tầm và dịch nhiều tác phẩm của dân tộc Thái, ông đã cùng tôi biên soạn “Bộ tài liệu dạy tiếng và chữ Thái cổ Mường Lò” và dịch tác phẩm thơ: “Cầm Hánh đánh giặc Cờ Vàng”... Trước tết ông gọi cho tôi dặn đi dặn lại: “Tết về chơi, nhớ lắm đấy!”.

Rồi cô gái trẻ Cầm Thị Nghiệp, sinh viên trường Cao đẳng văn hoá nghệ thuật và Du lịch Yên Bái, từng là học sinh xuất sắc lớp chữ Thái cổ do nghệ nhân Lò Văn Biến mở cũng gọi: “Bác ơi, tết về chơi bác nhé, năm nay vui lắm”. Trong tôi cồn lên một nỗi nhớ thật khó gọi tên, con tim cứ nhảy lên như nhịp trống hội xòe.

Những kỷ niệm về những mùa xuân Tây Bắc ùa về lâng lâng trong ký ức, thân thuộc, nhung nhớ đến nao lòng. Và luôn tin rằng Mường Lò, Yên Bái nói riêng và Tây Bắc nói chung, với những người con ưu tú như nghệ nhân Lò Văn Biến, cô gái trẻ Cầm Thị Nghiệp...  mỗi mùa xuân sẽ thay da đổi thịt rất nhiều. 

Tôi miên man trong suy tư. Nếu không có mấy chục năm trời gắn bó cùng những mùa xuân Tây Bắc, để rồi cái hơi cái hồn Tây Bắc thấm trong tôi từ lúc nào, thì tôi đâu có được vốn sống phong phú làm nên những trang văn thơ như hôm nay. Những tên đất, con người lịch sử và huyền thoại của Tây Bắc, cùng bao thiên truyện tôi được nghe các nghệ nhân kể bên bếp lửa, bao hội “xòe” cùng những điệu “khắp” Thái, những lễ hội dân gian của các dân tộc cùng hương rượu cần ngọt lịm, là mạch nguồn sáng tạo trong tôi. Nếu thiếu đi hơi ấm của mùa xuân Tây Bắc, chắc cuộc đời tôi sẽ nghèo đi nhiều lắm.

“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở. Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn” là đây chăng, để rồi xuân này giữa thủ đô đang hối hả nhịp sống mới tôi chợt nhận ra Tây Bắc mùa xuân với một vẻ đẹp mới, trong sáng vô ngần.

 Hà Nội, 2014
Trần Vân Hạc

Các tin khác
Lupita Nyong’o nhận giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất

Chiến thắng của 12 years a slave (12 năm nô lệ) tại lễ trao giải Oscar 2014 đang đến rất gần khi bộ phim này lại thắng lớn với 4 giải thưởng tại giải NAACP Image lần thứ 45, diễn ra ngày 23-2 (giờ Việt Nam) tại Passadena, California - Mỹ.

Toàn cảnh hồ Hoàn Kiếm.

Vừa qua, tại Vườn hoa Lý Thái Tổ, Hà Nội đã tổ chức Lễ đón Bằng xếp hạng di tích Quốc gia đặc biệt cho đền Ngọc Sơn và khu vực hồ Hoàn Kiếm, đền Phù Đổng, đình Tây Đằng, đền Hai Bà Trưng, đền Hát Môn.

Nữ hoàng nhạc phim Baek Ji Young sẽ tới Việt Nam vào ngày 24-2.

Ngay sau khi có thông tin chính thức “Nữ hoàng nhạc phim” của Hàn Quốc - Baek Ji Young tới Việt Nam vào ngày 24-2 để tham làm giám khảo chương trình “Ngôi sao Việt – VK Pop Super Star”, đã lập tức khiến nhiều fan hâm mộ phát cuồng, ngóng chờ thần tượng.

Kiều Anh đứng đầu bình chọn với Quảng Bình quê ta ơi

Với giọng hát ngọt ngào, tươi sáng cùng gương mặt xinh xắn, dễ thương, ca nương Kiều Anh đã vượt qua NSND Quang Thọ để đứng đầu bình chọn số 1 chương trình Giai điệu tự hào.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục