Xa xôi một miền ký ức…
- Cập nhật: Thứ năm, 12/9/2013 | 9:00:32 AM
Đã đọc vài lần “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” của nhà văn Nguyễn Nhật ánh, cũng đã thuộc trọn lời ca khúc cùng tên của Nguyễn Mạnh Hoàng nhưng tôi không dùng hai tác phẩm ấy làm cái cớ để nghĩ về tuổi thơ của mình. Tôi nghĩ đến chúng vào một dịp khác, ngay trong căn nhà quen thuộc tôi đã sống bao năm qua.
Dấu yêu tuổi thơ.
(Ảnh: Tuấn Nghĩa)
|
Đã mấy hôm rồi Yên Bái mưa. Bố mẹ cùng các con ở nhà chờ ngày nắng. Công việc đồng áng cũng đã tạm ổn chỉ chờ có ông mặt trời xua mưa đi là mẹ lại ra đồng làm nốt mấy việc chăm sóc đám ngô non.
Mưa - Đây mới là cái cớ cho ký ức. Nằm nghe tiếng mưa, hơn nữa lại là mưa rào, nghe cả tiếng gió mưa táp vào tàu lá chuối phần phật… Tôi muốn ngủ mê đi.
Mưa thế này mà dưới sông vẫn nghe tiếng thuyền máy chạy. Mấy chiếc thuyền buôn chuối hoặc đánh cá tôi cũng không rõ nữa. Người dân lao động là thế đấy. Mỗi người mỗi nghề nhưng ai cũng tranh thủ làm việc. Tôi muốn được ngồi trên chiếc thuyền nan của mấy anh chị đi đánh cá. Cái cảm giác gỡ hộ cá từ lưới mới tuyệt làm sao.
Vẫn là những ngày mưa, nước ngòi Thia dâng cao, đám trẻ con chúng tôi chẳng biết sợ là gì, cứ men theo bờ mà bắt giun, dế về cho ngan cho gà. Đứa nào đứa đấy cười típ mắt. Thỉnh thoảng còn so bì xem ai bắt được nhiều hơn.
Nhớ những buổi sáng tinh mơ sau đêm bão, chẳng hẹn nhau nhưng cả xóm trẻ tụ tập trước cổng trường tiểu học. Mỗi đứa mang theo một cái giỏ xinh xinh. Mưa to, quả trẩu rụng nhiều, chúng tôi nhặt về lấy hạt bán hoặc đổi lấy một que kem, một lạng quẩy…
Tôi thật may mắn vì có một tuổi thơ với nhiều kỷ niệm đẹp. Tự hào vì có những ký ức phong phú của một đứa trẻ làng quê. Muốn quay về ngày ấy quá - Một miền ký ức xa xôi.
Nguyễn Thị Huyền
Các tin khác
Bước vào kỳ nghỉ, mẹ cho tôi lên nhà bá ở thành phố chơi ít ngày. Nhà bá bán hàng ở trung tâm thành phố. Chẳng khó để hiểu nó đông vui và tấp nập thế nào. Những lúc rảnh rỗi, tôi vẫn thường ngồi bán hàng giúp bá. Nhìn dòng người qua lại, tôi thấy cuộc sống thật muôn màu…
Trên con tàu đêm từ Hà Nội về Yên Bái hôm ấy, tôi đã thức trọn. Nó không quá lâu nhưng cũng đủ để tôi nghe được thật nhiều câu chuyện về người, về quê hương, về cuộc đời và về những ước mơ.
YBĐT - Đi học, với lũ học trò chúng tôi, chẳng bao giờ đơn giản là "đi học"; cũng chẳng bao giờ tuân theo cái quy tắc xoay vòng "học - ngủ - ăn": 6h sáng lê ra khỏi giường, đánh răng rửa mặt, phi vù tới lớp, ngồi học 5 tiết, rồi đi về - như thế, trời ơi, chán chết! Như thế, ôi chao, còn gì là đời học sinh phơi phới?