Gửi anh trai của em!
- Cập nhật: Thứ năm, 17/10/2013 | 8:55:30 AM
Khi anh đọc được những dòng chữ này thì anh em mình đã xa nhau cả trăm km địa lý và chắc hẳn anh sẽ bất ngờ lắm bởi, con "nhóc" ở nhà có bao giờ viết thư cho anh đâu, thậm chí nó còn chẳng dám nói nó yêu quý anh trai của nó biết nhường nào.
Bố mẹ hay bảo anh em mình trái tính trái nết, hay cãi vã, hay giận hờn nhưng em đoán là chẳng ai có thể hình dung được người em yêu quý nhất nhà lại là anh đâu. Bởi vì em là một đứa học văn, ương bướng, hay khóc, hay làm nũng nên mỗi khi thấy anh cứ giải toán vèo vèo, giảng giải em nghe thật dễ hiểu, hay chiều chuộng nên trong mắt em anh tuyệt vời biết mấy.
Em nhớ hồi bé, mỗi lần được mẹ cho tiền, anh chỉ mua một gói bim bim to đùng rồi nhìn em ăn và cười. Có hôm mẹ đánh em vì tội dám cãi, anh lại kéo con bé mặt lem nhem nước mắt ra ngồi xích đu, anh kể em nghe chuyện "Sự tích cây vú sữa" có cậu bé hư, không nghe lời mẹ nên bị trừng phạt, phải sống mồ côi, em sợ lắm nên từ lần đấy trở đi em chẳng dám nói dối mẹ câu nào nữa.
Lớn lên một chút, khi em đã biết nghĩ (theo kiểu trẻ con thôi) anh lại là người thay mẹ dạy em những bài học đầu tiên của cuộc sống. Anh rủ em chơi một trò chơi, em phải giải đúng một bài tập trong thời gian quy định thì anh sẽ mua quà cho em. Lúc đấy, với con trẻ, được một món quà dù là nhỏ thôi nhưng cũng vui, có thêm động lực để làm. Nhưng có đôi khi em giải mãi chẳng ra, em lại nũng nịu khóc òa, nhưng mà dù em có gào ầm ĩ hay mách mẹ thì cũng vô ích. Anh bảo: "Nhận được một cái gì đó phải đúng với công sức mình bỏ ra. Thế mới không thẹn với bản thân".
Và bài học đầu tiên anh dạy em trên đường đời: "Không có ai cho em không thứ gì, tất cả mọi thứ đều có giá của nó. Em phải tự mình giành lấy bằng chính bản lĩnh của em".
Thời gian thấm thoát trôi, anh nhẹ nhàng bước sang tuổi 18, còn em hồn nhiên trong tuổi 15 dại khờ, ngây ngô. Có nhiều khi anh em mình lại cãi vã, chí chóe, đến bác hàng xóm còn phải bảo, một ngày không nghe nhà mình vang tiếng hai anh em thì chắc là trời chẳng tối.
Thực ra chuyện cũng chẳng to tát lắm, chỉ là anh em hay tị nhau rửa bát, anh hay quát em vì cái tội mỗi lần anh mua bút chì, thước kẻ mới là y như rằng hôm sau nó sẽ nằm gọn trong túi em (còn những hôm sau nữa thì phải có trời mới biết nó ở đâu…) hay có khi góc học tập của em bẩn thì tối hôm đó em lại được một "camera" giám sát cho đến lúc nào nó sạch thì thôi… Chí chóe là thế nhưng anh luôn khiến em phải bật cười trước nếu em có xị mặt ra mà giận hờn. Và anh trai khó tính, hay cằn nhằn của em ơi, đến giờ này thì em nhớ anh quá…
Em nhớ anh mỗi khi anh thong dong cõng em đi khắp nhà và kể bao câu chuyện trên trời dưới đất.
Em nhớ anh luôn là người dắt xe cho em ra khỏi cửa để đi học. Hay mỗi ngày trời mưa, vẫn là anh đứng trước cổng trường đợi em về.
Em nhớ cả lần anh dẫn em đi ăn kem, anh dỗ dành mỗi khi em khóc.
Em đã quen được dựa vào bờ vai nhỏ bé ấy mỗi lúc buồn, anh tựa như cơn mưa hè bất chợt ngang qua dịu mát tâm hồn. Anh nghiêm khắc, hay quát nhưng tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho em. Em thích cái cách anh thay vì nói nhiều mà cứ im lặng mỗi lúc em cảm thấy thất vọng, mỗi khi vấp ngã người dìu em đứng dậy và vượt qua luôn là anh.
Anh thân yêu! Cảm ơn anh - người anh, người bạn, người thầy luôn sẻ chia lúc chông gai cũng như hạnh phúc, đã dạy em đi những bước đầu tiên trên đường đời. Những bài học cuộc sống, bài học về kiến thức mà anh đã dạy sẽ giúp em vững tin khi không có anh kề bên. Hứa với anh, em sẽ thật cố gắng, thật chăm chỉ học tập, sống thật tốt, thật ngoan, thế mới xứng đáng là em gái của anh cảnh sát chứ, anh nhỉ?
Buổi anh đi, em vẫn nở nụ cười rạng rỡ: "Từ giờ không có người quát em". Còn bây giờ, em lại khóc òa… Em nhớ anh lắm! Nhưng em sẽ nín ngay thôi, bởi dù cuộc đời có nhiều thử thách nhưng em tin mình sẽ bước đi thật mạnh mẽ vì em biết rằng, bên em luôn có anh mà! Mạnh giỏi và bình an, anh nhé! Một gia đình có anh học giỏi Toán và em gái học Văn, hay cãi vã, hay giận hờn nhưng đó đâu phải là trái ngược - đó là dung hòa đấy chứ, anh nhỉ?
Hoàng Thúy Ngân (Lớp 10Văn, Trường THPT Chuyên Nguyễn Tất Thành)
Các tin khác
Tôi đánh dấu tuổi mười bẩy của mình bằng một chuyến du lịch “bụi” lên vùng cao. "Xách ba lô lên và đi", tôi theo chân chị tôi vào Mù Cang Chải - một huyện miền núi xa xôi, còn nhiều khó khăn của tỉnh.
Tiếng khóc vang lên xua tan đi bầu không khí nặng trĩu đến nghẹt thở - nó đã chào đời, trong niềm mong mỏi và chờ ngóng bấy lâu nay của ba mẹ nó. Nó có một hình hài trọn vẹn và làn da mềm mại là nhờ mẹ nó đã chăm chút cho nó trong chín tháng đợi chờ, ba nó đã truyền cho nó một hơi ấm của tình yêu thương vô bờ bến.
Bố là trụ cột gia đình, phải làm lụng sớm hôm nuôi con khôn lớn. Dù có thế nào thì cũng không thể cân đong, đo đếm tình cảm của bố dành cho con.
Buổi sớm tinh mơ cùng hơi sương lành lạnh, làn gió heo may cuốn theo hương ổi chín ngào ngạt... những thứ vô hình ấy người ta vẫn hay bảo là "thu" đấy cậu.