Cây bồ kết của ngoại

  • Cập nhật: Thứ ba, 25/2/2014 | 9:00:17 AM

Có những loài cây cùng với thời gian sẽ đi vào trí nhớ của một ai đó như một kỉ niệm, còn đối với tôi những kỉ niệm dưới gốc cây bồ kết nhà bà ngoại sẽ mãi là những kỉ niệm không thể nào quên như chính gốc bồ kết đó vậy.

Năm nào cũng vậy, cuối đông, khi những đợt gió mùa đã về, những quả bồ kết lại rụng đầy gốc. Bà ngoại tôi nói rằng quả bồ kết có thể dùng làm rất nhiều việc, nước bồ kết đun lên để gội đầu hay còn dùng để rửa bát, quả bồ kết còn dùng để trị bệnh cảm cúm nữa. Bồ kết có nhiều công dụng là vậy nên từ khi mẹ tôi còn đi học, bà ngoại đã gieo mấy cây để lấy quả nhưng trong số đó chỉ duy nhất một cây cái mọc ở giáp vườn vầu phía cuối vườn là có thể cho quả.

Tôi nhớ hồi nhỏ vẫn thường xách túi theo bà hoặc theo chị đi nhặt bồ kết. Ba bà cháu cùng đi nhặt quả dưới gốc cây bồ kết rụng đầy. Bà vẫn thường nhắc tôi và chị phải cẩn thận kẻo gai bồ kết đâm vào tay chân. Rồi khi nhặt xong chúng tôi lại cùng khệ nệ túi lớn túi nhỏ mang về sân phơi. Có lẽ những hình ảnh đó tôi sẽ chẳng bao giờ quên. Còn bây giờ mấy đứa cháu họ của tôi lại đi nhặt bồ kết hộ bà, có hôm tôi cũng đi nhặt cùng và chúng tôi còn thi xem ai nhặt được nhiều hơn, nhanh hơn nữa.

Tôi không biết từ bao giờ đối với tôi những lúc đi nhặt bồ kết là những lúc tôi cảm thấy thoải mái nhất. Có lẽ đó là những khoảnh khắc mà tôi được phóng tầm mắt ra và ngắm nhìn những cảnh đồng ruộng phía xa xa, được nghe âm thanh của gió lùa vào vườn vầu gần đó, được đạp chân lên đám lá khô xào xạc và hơn nữa là được sống lại chính tuổi thơ của mình.

Nguyễn Lâm Oanh   (Lớp 11 Toán, Trường THPT chuyên Nguyễn Tất Thành)

Các tin khác
Cùng học.
(Ảnh: Hà Linh)

Cho đến tận bây giờ, đã 3 năm trải qua, tớ vẫn không thể nào quên được câu nói siêu buồn cười của cậu: “Nếu mỗi kí ức về cậu là một chấm nhỏ, thì cái đầu tớ chính là một chiếc bánh đa vừng”.

YBĐT - Cuối năm là lúc những người con xa quê tìm về với mái ấm thân thương của mình sau quãng thời gian xa cách để học tập và làm ăn vất vả. Gác lại những bộn bề lo toan về gánh nặng mưu sinh, ai nấy đều muốn nhanh chân lên xe về sum họp với gia đình.

Vừa lọt lòng mẹ, con đã được đặt cho một cái tên. Cái tên ấy theo con suốt cả cuộc đời. Tên có thể là niềm tự hào, hãnh diện, là nguồn động viên, nâng mỗi bước con đi. Nhưng cũng có người lại cảm thấy xấu hổ, tủi thân, thậm chí tức giận mỗi khi ai đó gọi tên mình, hoặc khi nghĩ đến người đã đặt tên cho mình.

Tuổi thần tiên.
(Ảnh: Quang Tuấn)

Tuổi học trò thật đẹp/ Đâu đó tiếng guitar/ Thêm giọng nói mượt mà/ Ánh mắt ai trìu mến

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục