Gia Đình
- Cập nhật: Thứ tư, 17/12/2014 | 9:55:51 AM
Gia đình là chiếc nôi của sự yêu thương, là tế bào của xã hội. Con biết được điều ấy khi nhìn thấy bố và mẹ đã phải làm việc cả ngày lẫn đêm, quần quật sớm hôm vì mong cho con có được cuộc sống đủ đầy...
Ảnh nguồn Internet.
|
"Ba là cây nến vàng, mẹ là cây nến xanh, con là cây nến hồng, ba ngọn nến lung linh, thắp sáng một gia đình...".
Khúc hát nhẹ nhàng ngân vang, mang theo ánh sáng ấm áp của ba ngọn nến lung linh, thắp sáng lên gia đình của chúng ta và thắp sáng cả tình yêu thương trong trái tim bé bỏng của con. Con yêu gia đình từ lúc cất tiếng khóc chào đời đầu tiên và tình yêu ấy cứ lớn dần lên theo tháng năm. Nơi mái nhà này, con đã được tận hưởng tất cả hạnh phúc thiêng liêng nhất của cuộc đời mình.
Gia đình là chiếc nôi của sự yêu thương, là tế bào của xã hội. Con biết được điều ấy khi nhìn thấy bố và mẹ đã phải làm việc cả ngày lẫn đêm, quần quật sớm hôm vì mong cho con có được cuộc sống đủ đầy. Con trân trọng và nâng niu biết bao từng hạt gạo nuôi lớn đời con, được tạo nên từ chính những giọt mồ hôi của mẹ và đôi vai gầy của bố.
Lúc này đây, con mới biết được gia đình tuy giản dị và đơn sơ nhưng lúc nào cũng tràn ngập tình yêu thương và hạnh phúc. Nó thật lấp lánh, vĩ đại mà cũng thật gần gũi, thân thương. Nó là nơi bắt đầu và cũng là điểm kết thúc của cuộc đời mỗi con người. Gia đình là hành trang quý giá nhất để con tự tin vững bước vào tương lai. Tình cảm gia đình là sợi dây liên kết giữa con và bố mẹ, tuy mong manh nhưng thật vững chắc. Tình cảm ấy thấm dần vào tim con, trở nên sâu sắc và mãi không bao giờ phai nhạt.
Con cũng đã tự nhủ với lòng sẽ yêu thương gia đình nhiều hơn nữa, để đền đáp lại công ơn sinh thành dưỡng dục như trời biển của bố và mẹ. Con yêu gia đình, con yêu tất cả những gì gia đình đã dành cho con trong suốt cuộc đời này. Nó là món quà tuyệt vời nhất mà Thượng đế đã ban tặng cho con!
Nguyễn Thị Hồng Hạnh
(Lớp 11B7, Trường THPT Lê Quý Đôn, Trấn Yên)
Các tin khác
Mẹ ơi, con không muốn lớn đâu, con chỉ muốn được làm bé con của mẹ như trước kia thôi. Con muốn được mẹ ôm và ru ngủ thay vì phải ngủ một mình khi ngoài kia mưa gió như muốn vây chặt lấy con. Con nhớ những khúc ru êm ả đưa con vào giấc ngủ khi mà giấc ngủ mệt mỏi của con bây giờ thường đến vào lúc nửa đêm khi đã làm xong tất cả bài tập của ngày mai.
Chiều buông, nhẹ nhàng và yên ả. Mặt trời tỏa ra thứ ánh sáng đầy mê hoặc nhuốm vàng đỏ vạn vật, phủ lên mọi ngóc ngách cái sự lãng mạn nhưng đầy trầm tư, man mác buồn.
YBĐT - Nhìn lại chặng đường dài đã qua, tôi chợt thấy sao thời gian trôi qua mau đến vậy… Những giây phút và khoảnh khắc còn lại cũng sẽ trôi đi thật nhanh. Bao năm tháng học trò gắn bó với mái trường này, vậy mà giờ đã sắp phải rời xa. Mái trường đã như ngôi nhà nhỏ yêu thương với biết bao kỉ niệm những ngày mưa nắng.