Một thời để nhớ... cấp 2 ơi !!!
- Cập nhật: Thứ hai, 7/9/2015 | 3:27:55 PM
YênBái - Chẳng mấy chốc năm học lớp 9 đã trôi qua, tôi đã bắt đầu bước vào những tuần học đầu tiên của năm học mới, cấp học mới. Tôi không học ở một ngôi trường gần nhà để cùng học với những người bạn đã gắn bó trong suốt bốn năm THCS mà học ở ngôi trường cách nhà tôi 80km.
Học trò vùng cao.
(Ảnh: Vũ Đồng)
|
Vì vậy, trong cái sự bỡ ngỡ của môi trường sống mới, học tập mới và đặc biệt là trong sự xa lạ với những người bạn mới khiến tôi càng thêm nhớ về những người bạn thân thiết của mình.
Tôi nhớ về một thời chúng tôi cùng nô đùa, nghịch ngợm, nhớ về lớp học mà trước đây ba mươi sáu “con mèo” từng ngự trị. Tôi nhớ về một thời hồn nhiên vô tư với bao kỉ niệm vui có, buồn có nhưng có lẽ là vui nhiều hơn buồn.
Ánh nắng chiều tan, chúng tôi cùng nhau đạp xe đi chơi khắp xóm làng của thị xã, có thể nói là chẳng còn một ngõ ngách nào của thị xã Nghĩa Lộ mà chúng tôi chưa từng đặt chân tới.
Có những lần chúng tôi cùng nhau trốn học, đi lượn đường để rồi thầy cô đến lớp đành cho nghỉ vì không thấy học trò. Nếu các bạn đã từng như vậy thì sẽ đoán ra được hậu quả là thế nào rồi đấy. Mặc dù biết trước sẽ bị thầy cô phê bình nhưng chúng tôi vẫn cứ làm, đến lúc bị tra hỏi ai bày trò thì tất cả cùng đứng ra nhận tội. Thậm chí có những lần chúng tôi còn quậy tưng bừng khắp cả trường.
Tôi vẫn còn nhớ như in hôm đấy là sinh nhật của cái Thảo, chúng tôi đặt một cái bánh ga-tô mang lên lớp để làm một bữa tiệc nhỏ trước giờ học buổi chiều. Nhưng mục đích của cái bánh đã thực sự thay đổi khi cuộc vui mới bắt đầu không bao lâu. Chúng tôi lấy kem bôi hết lên mặt nhau, chạy đi chạy lại khắp lớp học. Để đề phòng thầy cô vào bất ngờ, chúng tôi đóng tất cả cửa sổ, cửa chính, cử ra hai đứa đứng canh chừng.
Thế rồi, trống vào lớp, chúng tôi rối rít lao đi rửa mặt nhưng thật là đáng buồn, không có một giọt nước nào cả - bác bảo vệ vẫn chưa đến. Chẳng còn cách nào khác, chúng tôi đành phải mang bộ mặt lem nhem bánh kem sô-cô-la vào lớp.
Nhìn thấy bộ dạng học sinh lúc bấy giờ, tôi biết thầy giáo đã phải nhịn cười và cố tỏ ra nghiêm nghị. Thầy bắt cả lũ bằng mọi giá phải rửa mặt sạch sẽ mới được vào lớp. Kết quả là sau 30 phút đứng dưới nắng hè oi ả thì cuối cùng bác bảo vệ cũng đã đến. Kể từ hôm đó, lớp tôi đã nổi tiếng toàn trường với trò nghịch mà người ta vẫn hay nói là “nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò”.
Cuộc vui vẫn chưa dừng ở đó, chúng tôi còn bày ra đủ trò như giấu mũ bảo hiểm của những đứa đi xe đạp điện lớp Hóa, cắm chìa khóa của đứa này vào xe của đứa kia khi tan học trời đã nhá nhem tối…
Nhưng thật đáng tiếc, chúng tôi đã không còn giây phút vui vẻ như vậy bên nhau. Xa nhau ba năm cấp ba rồi đến mấy năm học chuyên nghiệp và còn một khoảng thời gian dài sau đó mỗi đứa một nơi không biết bao giờ mới có cơ hội được bên nhau lâu như vậy nữa. Càng nghĩ tôi càng thêm buồn, thêm nhớ về những người bạn của mình. Giá như thời gian có thể quay trở lại để chúng tôi có thể bên nhau mãi mãi. Lớp mình ơi… nhớ mọi người quá!
Nguyễn Thị Linh (Lớp 10-AK25, Trường THPT Chuyên Nguyễn Tất Thành)
Các tin khác
Một buổi sáng thật trong lành và bình yên. Đã có một chút sương giăng trong khoảng khôngnhưng mặt trời vẫn chiếu rọi những tia nắng ngọt ngào và rực rỡ như phủ lên trên khắp con đường nhỏ những hạt kim tuyến đầy màu sắc. Đó là ngày đầu tiên tôi vào lớp một.
Lúc còn nhỏ thì muốn lớn thật nhanh, lớn rồi lại ước ao được như hồi bé. Con người đôi khi tham lam nhưng tham lam một cách “chân thành”. Như nó bây giờ đây chỉ mong mình mãi bé, không phải để thoải mái vui chơi mà là để được ở gần người nó yêu thương nhất. Bởi xa nhà, nó nhớ mẹ.
Mỗi câu chuyện luôn có sự khởi đầu và kết thúc, nhưng điều quan trọng là câu chuyện ấy để lại trong ta những ấn tượng gì. Ba năm học cuối cấp không phải là khoảng thời gian quá dài nhưng đủ làm tôi nhớ mãi về những kỷ niệm đẹp khó phai, để rồi lại cảm thấy luyến tiếc mỗi khi nhớ về!
Chỉ còn vài ngày nữa là sẽ bắt đầu năm học mới 2015 - 2016, đón chờ những điều bất ngờ và thú vị nhất đối với mỗi học sinh. Năm nay tôi đã bước vào lớp 11 rồi, năm học cận kề với kỳ thi quan trọng nhất của cuộc đời. Vậy là chỉ còn năm nay và năm sau nữa thôi để tôi chuẩn bị hành trang cho tương lai.