Nỗi nhớ
- Cập nhật: Thứ ba, 6/11/2007 | 12:00:00 AM
YênBái - YBĐT - Chưa bao giờ tôi xa nhà lâu đến thế. Khoảng thời gian ba tuần có thể ngắn ngủi so với một đời người còn với tôi đó lại là cả một thế kỷ.
Ảnh minh hoạ.
|
Cả năm học lớp 10, hầu như tuần nào tôi cũng về thăm ba mẹ và em, nhưng đó lại là những lần mẹ hay la mắng tôi vì nhiều chuyện, có khi làm tôi ấm ức đến phát khóc. Nhưng lần này thì khác, tôi khóc không phải vì mắc lỗi mà vì tôi đã hiểu tình thương yêu mẹ dành cho tôi cao cả như thế nào.
Trước đây, tôi chưa từng có một ý nghĩ là nhớ nhà hay nhớ gia đình dù chỉ mảy may phút chốc, thậm chí tôi bước chân vào chính ngôi nhà mình mà lại thấy sao xa lạ đến thế?! Tôi là đứa con gái vô tâm của mẹ, người chị vô tâm của cậu em mới lên năm tuổi.
Chiều nay, như thường lệ, mẹ gọi điện hỏi xem tôi có về nhà không. Không hiểu sao, tôi lại muốn khóc khi nghe tiếng nói của mẹ - tiếng nói đã theo tôi suốt 16 năm qua nhưng hôm nay tôi thấy sao khác hẳn với ngày thường. Có phải mẹ bị ốm? Không, không phải vậy, giọng mẹ như nghẹn lại khi nói với tôi rằng: "Em mong con về lắm, em nhớ con phát khóc!". Và rồi, trong tiếng nói của mẹ, tôi biết mẹ mong tôi đến nhường nào.
Trước đây, tôi cứ khư khư cái tính bướng bỉnh, khó bảo, đôi khi làm mẹ cáu giận, bực bội. Mẹ mắng tôi, lúc đó tôi giận mẹ lắm. Tôi chưa bao giờ biết nói một tiếng ngọt ngào, an ủi mỗi khi mẹ buồn hay khi mẹ đau ốm mặc dù mẹ tất tả buôn bán bấy nay để nuôi hai chị em tôi ăn học.
Giờ đây, mẹ chỉ còn một mình khi ba đi công tác xa nhà, cậu em thì đi học cả ngày, có khi cơm trưa mẹ còn bỏ. Đây là lần đầu tiên tôi nhận ra nỗi nhớ của mẹ dù chỉ qua giọng nói. Tôi cố ghìm lại dòng nước mắt đang ứ ra nhưng không thể...
Tôi thấy nhớ mẹ, nhớ mái ấm gia đình đến vô cùng, tôi cảm thấy tình yêu của mẹ dành cho tôi nhiều nhiều lắm. Đột nhiên, trong tôi cuộn chảy dòng kỷ niệm, hình ảnh mẹ chăm bẵm cho tôi từ thuở bé đến giờ. Mẹ đã cho tôi một cuộc sống, cho tôi một tấm lòng, một tình thương yêu vô hạn.
Tôi muốn nói rằng: "Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm!".
Đoàn Thị Bích Ngọc (Lớp 11 Văn, Trường THPT Chuyên Nguyễn Tất Thành)
Các tin khác
YBĐT - Nó là một đứa yêu Văn, thích đọc thơ. Trong lớp, nó học Văn cũng khá. Khi bài văn đầu tiên của nó được hoàn thành cũng là lúc nó bắt đầu có ước mơ được làm nhà báo.
YBĐT - Hôm nay, một buổi chiều bình thường như bao buổi chiều khác, nó đang ngồi nghĩ vẩn vơ, nhìn trời, nhìn đất... Bỗng, cô bạn thân của nó hét lên vì sung sướng khi bài viết của mình được đăng báo. Nó cũng như bao đứa khác xúm xít lại xem, chăm chú đọc. Nó đọc, đọc mà để đấy chứ trong đầu nó lại đang nghĩ vẩn vơ về một chuyện khác...
Hương xinh đẹp, còn tôi thì xấu xí. Đôi khi tôi thấy buồn hay là tủi thân hoặc ghen tức. Trong những lúc ghen tức như vậy thì tôi cảm thấy mình càng xấu hơn lúc trước, nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua chốc lát. Tại vì trong đầu tôi, Hương mãi là người bạn thân thiết nhất của tôi!
Tiếng côn trùng kêu rả rích trong đêm, mùi đất ngai ngái sau cơn mưa. Tôi không thể ngủ yên được, vội bật dậy mở toang cửa sổ, một làn gió mát lành, luồn vào tóc tôi mơn trớn không rời.