Hương của đất
- Cập nhật: Thứ năm, 20/3/2008 | 12:00:00 AM
YênBái - Hương của đất - đó là một cụm từ vừa xa lạ, vừa thân quen, bởi chính ta cũng không dễ dàng định nghĩa. Ta đã từng bắt gặp hương của đất trong lời thư, câu hát mượt mà. Nhưng ta chưa từng biết hương của đất là gì, hương của đất ra sao? Hãy trở về với quê ta, về với vùng quê êm đềm, ta sẽ nhận ra điều đó.
Hoa của đất. (Ảnh Thanh Thủy)
|
Những tháng ngày nghỉ đông, đất như ấp ủ sức sống để mùa xuân cây cối xanh tươi. Cơn mưa nhè nhẹ, mỏng manh tựa tấm màn phủ khắp đất trời. Mảnh đất ven bờ bãi thật màu mỡ, sẵn sàng cho những vụ mùa, hứa hẹn đầy no ấm. Lặng yên nào! Hãy nghe mùi thơm đang len lỏi vào trong gió! Lúc đầu chỉ phảng phất nhưng sau nồng nàn hơn, lan tỏa khắp đất trời. Trong những mảnh vườn, thửa ruộng, luống cày chứa đựng bao mồ hôi, công sức. Trong đó còn có cả tình yêu thương mà người lao động gửi gắm, hi vọng một mùa bội thu.
Bạn có thấy không? Cái hương vị ngai ngái mà nồng nàn, thấm đẫm gió và nắng quê ta. Tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên đặc trưng riêng của đồng đất quê mình. Thi thoảng đâu đây cũng có mùi thơm nhè nhẹ của rễ cây và cỏ non quấn quýt. Có những dư vị tươi mới, ngọt ngào trong từng tấc đất thân thương. Đất trời rực rỡ một sức sống tiềm tàng, mạnh mẽ. Đôi khi ta có thể cảm nhận được mùi thơm nhè nhẹ, dìu dịu nơi trời đất đang len lỏi trong từng hơi thở của mình. Lúc đó, ta chợt thấy mình hạnh phúc biết bao nhiêu! Ta được hưởng thụ niềm hạnh phúc vô cùng bình dị mà không phải ai cũng có cơ hội thưởng thức. Ta sẽ trân trọng những gì mình đang có! Để từ đó, ta càng thêm yêu mến đất và người nơi đây.
Bao tinh túy của vạn vật được hội tụ trong từng luống đất. Mọi thứ cứ đan xen vào nhau. Hít một hơi thật sâu, ta thấy sảng khoái và nhẹ nhõm lắm! Dù đã quen thuộc nhưng vẫn có những lúc, ta bất ngờ thốt lên đầy lạ lẫm: "Đặc biệt làm sao - hương đất quê mình!".
Đào Thu Hương
(Lớp 11A1, Trường THPT thị xã Nghĩa Lộ)
Các tin khác
Tôi vốn là một cô bé hay ủ dột và buồn bã. Lúc nào tôi cũng nhăn nhó cho dù mới vấp phải một chút khó khăn. Chính vì thế mà bạn bè tôi thường trêu tôi là cô bé U SẦU. Tôi luôn có tâm trạng tự ti về ngoại hình lẫn tính cách của mình. Tôi luôn tự dằn vặt về cái mũi hơi hếch, đôi mắt một mí và những nốt tàn nhang đầy trên mặt. Tôi chẳng nhận thấy mình có bất kỳ ưu điểm nào cả..
Năm lên 3 tuổi, con đã mất mẹ. Cha một mình nuôi con, đứa con gái duy nhất của cha và mẹ. Con vẫn còn nhớ, năm nào cũng thế, khi tết về, cha con mình lại luộc bánh chưng, cha ngồi ôm con vào lòng và kể chuyện cho con nghe...
Anh chẳng phải là anh ruột của nó, cũng chẳng phải họ hàng, anh chỉ là một người bạn nó quen ở lớp học thêm nhưng nó coi anh chẳng khác gì anh trai của mình.