Cảm xúc 12
- Cập nhật: Thứ năm, 25/9/2014 | 3:08:28 PM
Nhớ cái ngày đầu tiên cắp sách đến trường mình mong sao đến lớp 12 thật nhanh, vậy mà, thoáng cái cũng đã 12 rồi, nhanh thật.
Bay lên những ước mơ.
(Ảnh: Hoàng Đô)
|
Thời gian thì cứ trôi theo quy luật của nó, con người cũng trưởng thành hơn theo thời gian, cuộc sống cứ tuần hoàn như vậy, đó là quy luật của tự nhiên mà.
12 - bao nhiêu việc cần ta phải suy nghĩ. Nhiều con đường cho ta lựa chọn tương lai của mình không hiểu sao lòng tôi thấy xao xuyến khó tả, lo lắng cho một tương lai phía trước chưa có ngã rẽ, 12 rồi mà tôi chưa định hướng được cho tương lai của mình, phải chăng vì một lí do nào đó.
Bạn bè ai cũng đã chọn được hướng đi cho mình, lập kế hoạch để học tập thật tốt.
12 cứ như một giấc mơ vậy, đến bất ngờ và đi cũng rất nhanh, vậy là chỉ còn vài tháng nữa thôi là phải xa thầy cô, xa bạn bè rồi, đúng là cảm xúc của 12 thật là khó tả. Vui chứ, nhưng cũng buồn chứ. Buồn vì sao? Vì phải tạm biệt mọi người à? Vui vì cái gì? Mình cũng chẳng biết nữa.
12 bao nhiêu kế hoạch được đặt ra trước mắt, phải đặt ra những phương pháp mới để học, chơi ít đi và học nhiều hơn, ngoài những bài thi thông thường còn có hai kì thi quan trọng nữa: đó là thi tốt nghiệp và thi đại học, cao đẳng, nhưng có lẽ đối với tôi thi đại học, cao đẳng đó chỉ là ước mơ không bao giờ thành hiện thực. Nói vậy thôi chứ ai mà chẳng có ước mơ, không thành hiện thực thì mới phải ước chứ ạ.
Thoáng cái cũng đã sắp hết ba năm nội trú, bạn bè, thầy cô ai cũng mong mình thành đạt, đạt được ước muốn của mình. 12 bao nhiêu kỉ niệm được lưu lại ở đó, cái tuổi mà rất nhiều kỉ niệm đẹp, hồn nhiên và trong sáng, cái tuổi mà chúng ta sẽ nhớ mãi.
Mười một năm học giờ bước sang năm thứ mười hai tự cảm thấy mình lớn quá, đã trở thành anh chị tự lúc nào.
Bước vào năm học 12, đó cũng đâu phải chỉ dựa vào sự nỗ lực của cá nhân một ai, mà đối với tôi, những người thầy, người cô, cha mẹ, bạn bè là những người không thể thiếu được, họ đã luôn cùng tôi đi đến chặng đường này. Bởi vậy tôi muốn gửi tới họ những lời cảm ơn chân thành nhất.
Con cảm ơn thầy cô đã dạy dỗ con nên người, cảm ơn bạn bè đã khuyên nhủ, giúp đỡ trong suốt thời gian qua, cảm ơn bố mẹ đã tạo điều kiện cho con xuống học trường nội trú này!
Chỉ còn một năm dưới mái trường Phổ thông Dân tộc nội trú trung học phổ thông Miền Tây nữa thôi nhưng con xin hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của mọi người.
Trương Thị Quyên (Lớp 12B, Trường PTDTNT THPT Miền Tây)
Các tin khác
Nắng theo chân em, bước chân nhỏ/ Khẽ cài mái tóc, đậu bờ vai/ Rồi chợt hát khúc ca cùng gió/ Khúc yêu thương tha thiết, dịu dàng.
Thu, ấy là mùa rất ngọt, đất trời đượm vàng trong chiều nắng. Thu se sắt và có cái gì đó đậm đà hơn xuân tươi non, dịu dàng. Thu không oi ả như hè bận bịu đầy nắng. Thu tươi tắn hơn đông u tàn lạnh giá. Nhưng thu đến lại đem về cho lòng người một nỗi buồn nhớ xa vắng bâng khuâng.
Bao lâu rồi con chưa về bố mẹ nhỉ? Hơn lúc nào hết con thấy nhớ nhà quá. Trên này đang mưa bố mẹ ạ. Không biết bây giờ bố mẹ đang làm gì? Mẹ đã đi làm về chưa? Mưa buồn. Nhưng con lại thích mưa. Nó rửa trôi đi bao muộn phiền, giúp con cảm thấy thanh thản, giúp con có một ngày lặng, lặng để nhìn lại những việc trong quá khứ, lặng để nghĩ về tương lai.
Tuổi 12, ngưỡng cửa bước vào thế giới "ẩm ương" - chẳng còn là trẻ con nhưng cũng chưa đủ lớn. Nó chào đón tôi bằng "chuyến hành trình để con trưởng thành hơn" của hai ba con tôi. Chuyến đi ấy không chỉ đem đến cho cô nhóc 12 tuổi cái nhìn sâu rộng hơn về thế giới ngoài kia và tích lũy được thêm nhiều bài học để lớn hơn mỗi ngày.