Cơn mưa tuổi thơ
- Cập nhật: Thứ ba, 28/10/2014 | 2:44:32 PM
Tí tách, tí tách… Ta mở tung cửa sổ, ngoài kia cơn mưa vừa đến. Nhìn hạt mưa tròn xoe, trong vắt đang bay bay ngoài hiên, kí ức tuổi thơ chợt ùa về và ta lại nhớ đến mi - cậu bạn ngày bé thơ của ta…
|
Mi cũng “nhỏ xíu” y như hạt mưa. Ta với mi thích nô nhau dưới cơn mưa thật lớn, đuổi nhau trên khắp triền đê và cả không gian vang lên những tiếng cười trong trẻo. Có những khi ta ngã nhào vào vũng nước, mi đứng cười hả hê lắm nhưng cũng không quên kéo ta dậy, để rồi trượt chân, hai đứa cùng ngồi bệt xuống đất, cả người ướt nhẹp. Về nhà, mẹ đánh đòn tội dầm mưa, nghịch bẩn, hai đứa trẻ con lấm lét nhìn nhau rồi nuốt nước mắt, không dám kêu than một lời.
Lớn hơn một chút, ta với mi chẳng còn nhảy nhót khắp nơi như thế nữa. Mi đèo ta đi học trên chiếc xe đạp cũ kĩ, những ngày mưa ta nghiêng đầu dưới lưng mi, nép mình tránh những hạt mưa rớt mạnh trên vai. Chân mi đạp nhanh băng qua những lối đi đầy cỏ ướt, mi kể ta nghe chuyện trường lớp, chuyện cô bạn cùng bàn. Ta lặng thinh nghe tiếng cười của mi hòa vào tiếng mưa. Mi có biết đâu ta chẳng muốn nghe gì về cô bạn kia - người làm mi cười thật nhiều trong những ngày tới lớp…
Mái hiên nhỏ ngủ chìm trong tiếng mưa rơi. Một đêm mùa hạ gió thổi rách những tàu lá chuối, mưa xéo qua ô cửa mãi không thôi. Ta ngồi bên mi, nước mắt lăn dài. Mi không nhìn ta, chỉ chốc chốc đưa bàn tay vụng về lên vuốt những giọt nước mưa đang hòa cùng nước mắt làm khuôn mặt ta ướt nhẹp. Mi lặng im nghe tâm sự của cô bạn nhỏ. Ta vẫn cứ trẻ con và ngây ngô như thế, vẫn cứ yêu mưa như thế và vẫn cứ muốn ngồi bên mi mãi như thế…
Rồi một ngày, mi đến trước mái hiên, dúi vào tay ta cành hoa bằng lăng tím còn vương những giọt nước long lanh. Mi sắp chuyển đi xa… Ta không biết đó là nơi nào, chỉ nhớ, nơi đó xa lắm, nơi không có những trận mưa xối xả trong đêm mùa hạ, không có triền đê và con đường dài như những câu chuyện ngày thơ bé. Lần này, cả ta, mi và mưa đều lặng lẽ. Ta rất muốn nói với mi một điều gì đó, cậu bạn đặc biệt của ta ạ… Nhưng, chẳng hiểu sao, không gian cứ lặng lẽ… Ta không nói được, chỉ có mưa bay bay khắp con đường. Phải rồi, ta cất hình bóng mi vào tim, để dẫu mi có đi xa đến mấy, ta cũng không quên được cậu bạn nhỏ ngày xưa. Ta cũng cất cả tiếng cười của mi nữa, mi ạ!
Lộp độp, lộp độp…
Những hạt mưa lớn thi nhau nhảy trên bậc thềm. Bong bóng nối đuôi nhau chạy về phía xa rồi vỡ tan từng mảnh. Ta tự hỏi, ở nơi xa đó, mi có còn nhớ đến ta? Cơn mưa có còn trong trẻo và rộn ràng như tuổi thơ hai đứa? Mi ơi, ta gửi cho mi những hạt mưa này nhé. Mưa hãy nói với mi, có người vẫn luôn nhớ đến mi, mong mi một lần quay về, để ta nói với mi một điều mà ngày xưa ta chưa kịp nói…
Ngô Hà Hương Vy (Thôn 13, xã Tân Thịnh, Văn Chấn)
Các tin khác
Đêm nay, một đêm trăng sáng vằng vặc, sáng hơn cả những ngọn đèn đường ngoài kia. Ở đây không có tiếng ếch kêu xa xa, cũng không có những tiếng côn trùng rỉ rả đâu đó mà chỉ có tiếng xe cộ lại qua. Nỗi nhớ nhà da diết bỗng cồn cào trong tâm trí tôi. Như thường lệ, tôi ngồi trước bàn học và chuẩn bị cho buổi học ngày mai nhưng khung cảnh này, tâm trạng này khiến tôi không thể nào tập trung được.
Một buổi chiều, cơn mưa bất chợt rơi xuống mang theo hơi lạnh, con ngồi lặng thầm nhớ về những gì mình đã trải qua.
YBĐT - Thời gian trôi nhanh thật, thế mà đã gần 5 tháng kể từ khi tốt nghiệp. K2.6 ơi! Các cậu thế nào, khỏe không? Hôm nay tự nhiên tớ thấy nhớ các cậu, nhớ những lúc vui đùa, trêu ghẹo nhau vô tư, nhớ lúc “mít ướt” khi mới nhập học vì mới phải xa bạn bè, bố mẹ.
Mùa đông đã về trên khắp các con đường, tuyến phố. Đông đến như vị khách lạ mà quen, mang theo tiết trời lạnh mà tinh khiết vô ngần. Gió mùa ùa về lay động từng ngọn cây, kẽ lá, đùa nghịch mái tóc em thơ, trêu chọc người đi đường, len lỏi vào những góc nhỏ trong tâm hồn của mỗi người.