Thư gửi từ nơi xa
- Cập nhật: Thứ năm, 30/10/2014 | 2:43:07 PM
Thân gửi chị Nguyễn Ngân! Không biết viết thư gửi chị thế này, chị có thời gian đọc nó không nhỉ? Em là người hâm mộ chị đấy! Một cô bé ở rất xa chị và chị cũng không hề biết đến nhưng luôn yêu quí, dõi theo những bước chân khắp đó đây của chị.
Với em, chị là một phóng viên năng động. Chị đi khắp mọi miền Tổ quốc, ghi lại nhiều hình ảnh, phản ánh nhiều khía cạnh khác nhau của cuộc sống. Ở bất cứ nơi nào, xảy ra chuyện gì, chị cũng nhanh chóng xuất hiện để đem đến cho những khán giả truyền hình như em cái nhìn chân thực nhất.
Em thấy chị trên ti vi, vất vả lăn lộn vào rừng rậm để ghi lại cảnh phá rừng; thấy chị rưng rưng nước mắt đưa tin về những em nhỏ ở vùng cao đói rét mà mắt em cũng đỏ hoe; thấy nụ cười thật tươi của chị giữa muôn cánh hoa đào nở đầy phố phường Hà Nội những ngày giáp Tết. Chị luôn khiến khán giả xúc động bởi giọng nói truyền cảm của mình. Chị cũng cho thấy tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, không ngại khó khăn, gian khổ. Qua những hình ảnh chị gửi về, những người như em mới biết cuộc sống nhiều nơi trên đất nước mình còn lắm nỗi khó khăn.
Tuổi trẻ là nhiệt huyết, là năng động, luôn nỗ lực hết mình cho đam mê và sở thích, chị nhỉ! Tuổi trẻ cũng là hăng say, sẵn sàng đi đến mọi miền Tổ quốc để trải nghiệm và sống thật ý nghĩa. Ở chị, em thấy được niềm vui, niềm hạnh phúc được sống với niềm đam mê nghề nghiệp. Giá như em cũng được như chị, cũng hăng say, năng động, nhiệt huyết với nghiệp phóng viên thì tốt biết mấy. Nhưng em không đủ khả năng, sự năng động, sức khỏe, gia đình lại không ủng hộ vì không muốn con gái vất vả. Nhiều lúc nghĩ đến ước mơ bị bỏ ngỏ mà em rơi nước mắt. Nhiều lần em thử cố gắng nhưng rốt cục vẫn không được, chị à. Em tự hỏi điều gì sẽ là quan trọng nhất trong cuộc sống khi mà em không dám sống cho ước mơ, lý tưởng, hoài bão của riêng mình?
Câu hỏi ấy, em không thể tự trả lời được. Em cũng buồn lắm nhưng cuộc đời có nhiều ngã rẽ. Có thể em sẽ không trở thành phóng viên, em sẽ trở thành một người như bao người bình thường khác. Khát khao đi khắp nơi, làm một phóng viên năng động, em sẽ cất giữ trong trái tim của riêng mình.
Đời người, mấy ai sống mà thực hiện được tất cả những ước mơ của mình!
Em mong chị luôn khỏe mạnh, sống hết mình với sự nghiệp, chị nhé. Em vẫn sẽ luôn dõi theo chị như đã từng, luôn ủng hộ và yêu quí chị.
Em gái nơi xa!
Phạm Hồng Uyên (Lớp 12 Văn, THPT Chuyên Nguyễn Tất Thành)
Các tin khác
Có lẽ nhiều lúc thầy phải đau đầu, mệt mỏi lắm khi dạy dỗ lũ tiểu quỷ như chúng em, khi mà em - cái con bé đanh đá, lắm mồm, nghịch ngợm nhất đội luôn bày trò quậy phá, đầu têu đủ trò, bất chấp chính tả lấy ngay từ “xếp” trong "xếp xó" để làm biệt danh đặt cho thầy giáo. Hay khi chúng em soi mói từng lời giảng, chỉ chờ sơ suất là bật tanh tách "như tôm tươi", hoặc cứ dùng cái giọng "níu na níu nô" để nhắc đến vấn đề phát âm không chuẩn của thầy.
Vậy là đã 2 năm trôi qua kể từ khi cô chuyển đến dạy ở một trường tiểu học vùng cao. Ở đó, cô có khỏe không? Có sống tốt không? Chúng em thì nhớ cô nhiều lắm. Chúng em luôn mong được gặp lại cô, được nghe lại giọng nói thân thương của cô mỗi giờ lên lớp.
Tí tách, tí tách… Ta mở tung cửa sổ, ngoài kia cơn mưa vừa đến. Nhìn hạt mưa tròn xoe, trong vắt đang bay bay ngoài hiên, kí ức tuổi thơ chợt ùa về và ta lại nhớ đến mi - cậu bạn ngày bé thơ của ta…
Đêm nay, một đêm trăng sáng vằng vặc, sáng hơn cả những ngọn đèn đường ngoài kia. Ở đây không có tiếng ếch kêu xa xa, cũng không có những tiếng côn trùng rỉ rả đâu đó mà chỉ có tiếng xe cộ lại qua. Nỗi nhớ nhà da diết bỗng cồn cào trong tâm trí tôi. Như thường lệ, tôi ngồi trước bàn học và chuẩn bị cho buổi học ngày mai nhưng khung cảnh này, tâm trạng này khiến tôi không thể nào tập trung được.