Ngôi trường thân thương ấy
- Cập nhật: Thứ hai, 26/5/2008 | 12:00:00 AM
YênBái - YBĐT - Sáng nào đi học, tôi cũng vượt qua một con đường khá dài từ nhà đến trường. Tự bao giờ, con người và cảnh vật hai bên đường ở đây đã trở nên quen thuộc với tôi. Con đường này rất yên tĩnh và ẩn giấu một vẻ đẹp kín đáo, nên thơ.
|
Hôm nay cũng như mọi ngày, tôi tung tăng cắp sách đến trường. Làn gió nhẹ thổi thoảng qua làm tôi có cảm giác khoan khoái dễ chịu khi bước vào hàng hiên lớp học, lớp học chạy dài thẳng tắp. Những lớp học kề nhau, trang trí giống nhau, cùng một kiểu bàn, cùng một kiểu ghế nhưng tôi vẫn thấy lớp tôi thân thương hơn nhiều. Từng chỗ ngồi gợi lên từng nét mặt thân quen. Kia chỗ bạn Hồng, đây chỗ bạn Huệ... Bàn cô giáo gợi lên khuôn mặt dịu hiền lúc cô giảng bài. Một lát nữa đây, cô giáo sẽ dạy chúng tôi bao điều bổ ích. Cả phòng ban giám hiệu, phòng thư viện cũng thân thương vô cùng.
Nắng lên, một vài tia nắng rọi xuống sân trường tạo nên cảm giác ấm áp. Bác sân trường ngày nào cũng mặc chiếc áo kẻ hình ô vuông cũ kĩ và đôi chỗ còn điểm thêm chút rêu xanh. Đứng sừng sững giữa một bồn hoa là cột cờ cao vút. Lá cờ đỏ có ngôi sao vàng nhẹ bay trong gió. Ở trường, tôi thích nhất là cây phượng vĩ trước cổng. Cứ hè đến, cây phượng lại nở hoa đỏ rực một góc sân trường. Đó là những cây kỷ niệm mà các thầy cô vun trồng để lại bóng mát cho chúng tôi vui chơi hàng ngày.
Tôi yêu mến ngôi trường tôi đang học. Ngôi trường đã chứng kiến bao kỷ niệm đẹp tuổi thơ êm đềm, trong sáng của tôi. Tôi tự hào vì đã góp phần nhỏ bé của mình vào việc giữ gìn và phát huy truyền thống học tốt, rèn luyện tốt của các anh chị đi trước.
Chỉ còn vài tháng nữa thôi là tôi đã xa mái trường tiểu học. Rồi tôi sẽ đến với những kiến thức mới, tầm hiểu biết sâu và rộng hơn. Nhưng có lẽ cả cuộc đời mình tôi cũng không thể quên những kỷ niệm tuổi thơ ở ngôi trường thân thương ấy.
Đặng Nhật Anh
Các tin khác
YBĐT - Con đang lớn dần lên! Điều đó cũng đồng nghĩa với việc con chín chắn hơn một chút, hiểu vấn đề sâu sắc hơn một chút. Như cái cây trồng trước nhà, không phải bỗng dưng có tán lá xanh um, đầy sức sống. Cái cây đó đã từng là một hạt mầm nhỏ xíu được gieo vào lòng đất. Và chính cuộc sống này đã cho con hiểu thêm được rằng: có những hạt mầm không gieo xuống đất...
Hè đến báo hiệu bằng những chùm phượng vĩ đỏ rực một góc trời, bằng những cơn mưa hè dịu mát, bằng những tia nắng chói chang len lỏi xuyên qua tán bằng lăng.
Trên chuyến xe khách, tâm trạng của nó vui sướng vô cùng vì lâu lắm rồi mới được về quê thăm ông bà. Cũng do không hề say xe nên lại càng cảm thấy thoải mái, tha hồ mở to đôi mắt ngắm nghía hai bên đường. Là xe khách nên cứ nhìn thấy khách là phụ xe lại ra hiệu cho lái xe dừng lại để bắt khách. Đi được nửa đường, xe dừng lại, bước lên là một phụ nữ có thân hình gầy gò, da ngăm đen, tay mang lủng củng những túi đồ được gói cẩn thận. Vừa đi được một đoạn ngắn, người phụ xe lại gần thu tiền vé: