200 ngày
- Cập nhật: Thứ hai, 24/11/2008 | 12:00:00 AM
YênBái - Đó là một chiều mưa sụt sùi. Cái rét cộng mưa gió làm lũ học trò buồn nao lòng. Nhưng đó chỉ là lý do nhỏ. Lý do chính đang làm buồn lòng chúng là bục giảng vắng bóng thầy. Trò nhớ thầy. Thầy nghỉ một tuần nay rồi.
Thế mà thầy đến. Dù mưa gió và lạnh. Sau một tuần nằm viện với căn bệnh quái ác, thầy già đi và gầy nhiều, như cành bàng trơ trụi giữa mùa đông. Tuy vậy, thầy bước vào vẫn làm cho lớp học bừng lên một sinh khí mới. Theo thói quen, thầy mở hộp phấn...
Nhưng... thầy viết lên góc trái bảng một con số, không phải là sĩ số lớp. Cả lớp bừng tỉnh. Đúng rồi, con số ấy, đó là sự thiếu hụt trong lòng học trò suốt một tuần nay. Người khác có lẽ không biết con số ấy có ý nghĩa gì, nhưng lại in sâu vào suy nghĩ mỗi học trò của thầy. Thầy viết số 200. Cả lớp lặng đi...
Thầy nhắc về những kỷ niệm với lớp, với từng thành viên của lớp. Thầy nói về chuyện đời. Rồi thầy hỏi: "Các trò có biết số 200 có ý nghĩa gì không?". Cả lớp im lặng.
-Các trò ơi! Chỉ còn 200 ngày nữa là các trò ra trường rồi. Lần đầu, thầy viết lên bảng số 300, rồi lùi dần đến 250 và nay đã là 200 rồi. Mỗi ngày trôi qua, các trò có thêm được gì, mất đi những gì? Tất cả đều không quay lại được. Nhưng thầy chỉ muốn các trò nhớ rằng, thời gian không chờ đợi ai.
Thầy dừng lại một phút rồi nói tiếp:
-Thầy đã nghĩ sẽ còn ở cùng với các trò nhưng có lẽ... đành phải chia tay các trò sớm hơn những 200 ngày.
Học trò ngơ ngác. Các bạn gái mắt đỏ hoe. Mưa nặng hạt dần.
Sau đó, thầy phải nghỉ dạy vì bệnh nặng...
Năm năm sau, lũ học trò lớp 12 Văn ngày ấy họp mặt lần đầu tiên, tại phòng học cũ. Không thể mời thầy. Thầy không còn nữa. Bốn mươi lăm trò thì vẫn đủ mặt. Họ lần lượt viết lên bảng những con số đánh dấu những sự kiện, những bước ngoặt trong nhiều năm qua. Ai đó khóc. Và ai đó viết lên góc trái bảng con số 200 - ngày thầy chia tay lớp học ngày xưa...
Đào Xuân Chung
(Lớp 12B2, Trường THPT Lê Quý Đôn, Trấn Yên)
Các tin khác
YBĐT - Mới đầu đông mà mưa nhiều quá - nó thầm nghĩ. Những giọt mưa ngoài hiên như những hạt thủy tinh trong suốt từ trên trời rơi xuống, vỡ òa vào đất. Những mảnh vỡ ấy cũng như đang đâm vào tim nó. Nó đang nhớ bố. Nó nhớ, cũng ngày này hai năm về trước, bố đã vĩnh viễn ra đi...
Mùa đông về thật rồi, bầu trời xám xịt. Hàng cây bàng ven đường khẳng khiu, trụi lá. Tôi đang trên đường đi học, đầu đội mũ len, áo khoác choàng ngoài, khăn quấn cổ che kín mũi, hai tay đeo găng xoa vào nhau cho ấm.
YBĐT - Tuổi thơ trong ký ức của mỗi con người đều gắn liền với làng xóm, quê hương, với những ngô nghê tuổi còn nhỏ, với những kỉ niệm ngốc nghếch của một thời vô tư, hồn nhiên.
Nếu bạn hỏi, ở lớp, ai là người mà bạn quý nhất thì mình sẽ nói rằng: "Đó chính là nhóm Sao Chăm chỉ đấy!". Các bạn nghe mình kể về nhóm của mình nhé!