Vậy là cái điều tôi không bao giờ mong muốn đã xảy ra. Tôi đã kết thúc một tình bạn đẹp bởi chính những sai lầm của mình. Tôi đã có một tình bạn vô cùng đẹp mà nhiều đôi bạn thân khác phải cố gắng xây dựng rất lâu mới có được.
Có một cơn gió nhẹ Khẽ lướt qua hiên nhà Thì thầm con hỏi mẹ “Mẹ ơi gió lên kìa!”
Từ khi cất tiếng khóc chào đời, lòng yêu nước đã là gốc rễ, là nền tảng có sẵn của mỗi con người, như tình yêu của ta đối với các đấng sinh thành, đối với thứ tiếng mẹ đẻ quen thuộc. Lòng yêu nước, nó cũng như một ngọn lửa cháy trong lòng mỗi người, có lúc âm ỉ nhưng chưa bao giờ lụi tắt.
Mưa lại ập đến… Mưa làm tâm hồn nó cảm thấy thật yên bình… Mưa thổi vào nó một sức sống mới, dịu nhẹ. Mưa tí tách, tí tách có lúc lại rất ồn ào. Trong màn mưa ấy đang có sự vội vã của dòng người và có cả sự chậm lại của những bước chân…
YBĐT - Một năm học mới lại bắt đầu. Năm học này sẽ rất đặc biệt với tôi cũng như những đứa bạn của tôi - những cô, cậu “97”... Năm lớp 11 đối với tôi thực sự rất vui với rất nhiều kỉ niệm đẹp: một lớp học với lũ bạn lắm trò nghịch ngợm; một xóm trọ có anh em ham ăn, ham chơi, ham học và vô vàn điều thú vị khác.
YBĐT - Cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng. Càng lớn chúng ta càng phải đối mặt với nhiều khó khăn và không phải bất kỳ công việc, nhiệm vụ, mục đích nào chúng ta cũng có thể đạt được như mong muốn, không phải mâu thuẫn nào cũng có thể hòa giải, khó khăn nào cũng có thể vượt qua. Và đôi lúc như thế, chấp nhận cũng là một cách để bước qua.
YBĐT - Tôi - cô bé 17 tuổi nhưng tâm hồn vẫn chưa muốn lớn mà thích đắm chìm vào thế giới của những bộ phim hoạt hình "sặc mùi" con nít. Nhưng nếu chưa một lần sống cùng những nhân vật vô thực ấy, bạn sẽ không thể biết rằng, đằng sau những tập phim tưởng chừng trẻ con, vô bổ ấy lại ẩn chứa những bài học cuộc sống sâu sắc.
Trong cuộc đời mỗi người, niềm vui sướng và hạnh phúc nhất chắc hẳn là có một gia đình hạnh phúc. Con là một đứa trẻ may mắn khi có một gia đình đầy đủ, có bố, có mẹ và em trai.
Những ngày mưa bão đã đi qua, để lại trên bầu trời những vệt sám âm u, con đường dài ướt nhèm và trên những tán lá còn đọng lại những hạt mưa long lanh. Tôi cùng chị gái dạo quanh xóm nhỏ.
YBĐT - Một năm có bốn mùa lần lượt trôi qua. Dưới mái trường chuyên này cũng có những mùa riêng của tuổi học trò và nó lần lượt được trải nghiệm những mùa như thế.
Tuổi thơ của chị em tôi trôi qua thật êm đềm trong tình thương của bố mẹ. Ngày ấy, tôi vẫn nhớ như in hình ảnh chị em tôi ngồi kì cọ từng củ khoai, rồi cười giòn và thi xem ai sẽ rửa khoai sạch hơn. Bố cũng chỉ cười và lẳng lặng đem khoai đi rửa lại vì… chẳng có đứa nào rửa sạch cả. Chúng tôi gọi bố là "nhà ảo thuật".