Mười bảy
- Cập nhật: Thứ ba, 1/10/2013 | 9:15:04 AM
Mười bảy ơi! Mùa hạ cuối học trò/ Em lơ đãng thả hồn nơi góc phố
Vắt ngang vai mái tóc dài óng ả
Thu sang rồi gió vờn vợt gọi hương
Mắt em long lanh như giọt sương buổi sớm
Thả đâu đây ý tứ góc sân trường…
Mười bảy ơi! Mùa hạ cuối học trò
Em lơ đãng thả hồn nơi góc phố
Phút giật mình cánh chuồn chuồn bé nhỏ
Dắt em vào mười tám bâng khuâng…
Nguyễn Thành Công
Các tin khác
Bố là con nhà nghèo, tuổi thơ của bố gắn liền với bao khó khăn, nhọc nhằn. Đi học cùng bạn bè bố không mong điều gì hơn cả là được ăn no, mặc ấm để mỗi khi viết bài không phải run lên vì rét. Thế rồi bố phải dứt áo xa quê hương tìm việc làm kiếm sống với hy vọng thoát khỏi cái đói nghèo…
Anh trai yêu quý của em! Vậy là một mùa Trung thu nữa lại về. Trung thu, em giật mình khi hương hoa nồng nàn khắp xóm làng. Những làn gió đùa tóc em bay. Trung thu, em thấy vui lạ, dưới ánh trăng vàng rộn ràng tiếng trống quân và những chiếc đèn lồng sặc sỡ.
Giao mùa, là khoảnh khắc đẹp nhất mà đất trời đem lại. Hình như tâm hồn con người ta bị chững lại như đánh rơi hay mắc nợ chút gì đó trong những phút giây này. Giữa cái mới và cái cũ, cái xa lạ hay gần gũi dường như không có khoảng cách.
“Xa rồi bạn đừng quên tôi nhé”… Tớ đã nghe rất nhiều lần bài hát đó. Bài hát mà những ngày cuối mình được học cùng nhau, cậu đã năn nỉ tớ tìm bằng được cho cậu nghe ấy.