Nhuận bút
- Cập nhật: Thứ năm, 12/12/2013 | 9:08:14 AM
"Tiền nhuận bút cậu thường dùng để làm gì?". Câu hỏi của đứa bạn làm tôi ngơ ngác một lúc. Ừ nhỉ! Từ trước đến giờ tôi dùng tiền nhuận bút toàn vào những việc chả đâu vào đâu.
Niềm vui!
(Ảnh: Linh Chi)
|
Tôi viết báo và được đăng bài từ năm lớp 6. Mặc dù là "dân" chuyên Toán nhưng tôi cực kì hứng thú với việc viết lách và thích thú hơn khi chính mình tự làm ra tiền.
Nhuận bút đầu tiên của tôi là một bài đăng cho báo Thiếu niên dân tộc, tôi còn nhớ như in số tiền nhuận bút đó là 70.000 đồng. Số tiền đó tôi để đãi bạn bè hết veo trong một ngày.
Viết nhiều… "lên tầng cao mới" tôi có bài ở một số tờ báo dành cho tuổi học trò và Báo Yên Bái. Số tiền nhuận bút đó tôi không dùng để đãi bạn bè thì tôi cũng dùng vung phí: một cái áo mới, một chầu kem, một bữa ốc luộc… tất cả đều tiêu rất nhanh và tất nhiên chẳng có gì đọng lại hết.
Câu hỏi của người bạn khiến tôi bắt đầu… suy nghĩ. Gia đình tôi không phải khấm khá gì, tôi lại học trên thành phố, bố mẹ quanh năm vất vả một nắng hai sương gửi tiền cho tôi ăn học. Đứa em gái ở quê cũng chưa biết cái áo, cái quần mới là gì, nó chỉ toàn mặc lại quần áo cũ của tôi.
Càng nghĩ tôi càng thấy xấu hổ, nước mắt trào ra lúc nào không hay. Đêm đó tôi trằn trọc mãi không ngủ được nên đã viết một bài về gia đình và sự hối hận của tôi với chính bản thân mình. Bài viết đó được đăng, nhuận bút lần ấy khá nhiều: 240.000 đồng.
Chủ nhật tuần ấy tôi về quê mua cho nhỏ em một cái áo mới và một bộ bút màu mà nó ao ước từ lâu nhưng chỉ dùng chung với đứa bạn. Số tiền còn lại tôi quyết định dành dụm một khoản kha khá để sau này đóng học phí.
Tự dưng tôi thấy tôi lớn hơn nhiều mặc dù chả mua thêm cái áo mới nào cả, cũng chả có một chầu kem hay một trận chiêu đãi bạn bè… như thường lệ mà tôi vẫn rất vui.
Vũ Hoàng Lam - (Lớp 7A3, Trường THCS Trần Nhật Duật, Tân Lĩnh, Lục Yên)
Các tin khác
Nếu như mùa thu sang nhẹ nhàng và mơ hồ, lặng lẽ đến tự khi nào mà người ta chẳng kịp nhận ra thì mùa đông đến thật nhanh và rõ ràng. Đông đột ngột và mạnh mẽ lắm, chẳng cần báo trước đã đến ngay, mà sự hiện diện của nó thì ai cũng phải nhận thấy.
Với nhiều người, đông là những ngày tuyệt vời khi được khoác trên mình những bộ quần áo ấm áp, được ngắm sương trắng giăng giăng trời vào những buổi sáng se lạnh, được quây quần bên bếp than hồng cùng cả nhà nướng vài củ khoai, củ sắn và nói chuyện rôm rả.
Vài hôm nữa thôi, chỉ vài hôm nữa chị sẽ lên xe hoa về nhà chồng. Chị à! Cảm xúc trong em lúc này hỗn độn lắm. Em vừa vui lại vừa buồn. Lẽ ra em không được buồn trong thời điểm này mới phải, vậy mà em lại khóc. Không biết đó là những giọt nước mắt hạnh phúc hay là em đang sợ, sợ phải xa chị đây?