Tuổi thơ tôi

  • Cập nhật: Thứ ba, 14/1/2014 | 2:46:36 PM

Ai mà chẳng có tuổi thơ. Tuổi thơ luôn hiện về trong kí ức mỗi người và là hành trang không thể thiếu trong cuộc sống hiện tại và tương lai. Tuổi thơ tôi trôi qua êm đềm bên gia đình và bạn bè thân yêu.

Tuổi thơ yêu dấu!
(Ảnh: Hoàng Đô)
Tuổi thơ yêu dấu! (Ảnh: Hoàng Đô)

Nơi tôi ở là miền núi, bởi vậy mà tiềm thức tôi chẳng có cánh diều bay khắp triền đê, cũng không thấm đẫm vị mặn mòi của biển cả. Cái ngày tôi còn bé ấy, gia đình tôi hãy còn khó khăn lắm, nên tôi không biết đến đồ chơi bằng nhựa xanh đỏ ngoài cửa hàng kia. Tôi, anh Điệp và nhóc Phương Anh thường lang thang khắp vườn, nhặt nhạnh lá cây để chơi đồ hàng, rồi theo nhau đi hái hoa, đi bắt chuồn chuồn.

Ba chúng tôi như một gia đình, đi đâu cũng có nhau. Tôi rất thích chơi đuổi bắt quanh những rặng ngô cao vút, rồi mò mẫm đi kiếm củ khoai, củ sắn, nướng lên. Tôi cũng chẳng rõ củ khoai lang ngày ấy có chín hay không, nhưng khuôn mặt đen nhẻm vì nhọ than, đôi mắt híp mí của ba anh em thì tôi nhớ rõ lắm, nhiều khi còn bật cười khi nhớ lại. Lúc khác, những trò chơi như nhảy dây, trốn tìm, ô ăn quan lại khiến chúng tôi chơi thả ga, hét hò ầm ĩ. Cứ thế, qua những tháng ngày bình yên ấy, chúng tôi dần lớn lên.

Giờ đây, cả ba đều đã đi học xa, hiếm khi được gần nhau, cùng ngồi lại và cười đùa như xưa. Thỉnh thoảng, khi bắt gặp hình ảnh những đứa trẻ nô đùa, tâm trạng tôi lại trôi dạt về những ngày tháng xưa cũ, khi tôi mới chỉ là đứa bé tóc ngắn, miệng luôn cười khanh khách giòn tan bên hai người bạn thân thiết của những ngày ấu thơ.

Phạm Hồng Uyên (Lớp 11 Văn, THPT Chuyên Nguyễn Tất Thành)

Các tin khác

Cuộc sống như một bản nhạc có nốt trầm, nốt bổng, là mảng màu sáng tối ghép lại, là những tháng ngày dài nối tiếp... Và một ngày như thế đưa bước chân tôi đến đây.

Nếu tôi không là con của mẹ… có thể sẽ không ai gọi tôi là con bé nhà quê. Tôi có đủ điều kiện để ăn vận như một cô công chúa. Đôi bàn tay mềm, trắng trẻo phù hợp với những chiếc lắc tay sang trọng. Đôi bàn chân đủ nhỏ để diện những đôi giày búp bê xinh xắn. Tôi sẽ sắm thêm một bộ đồ trang điểm để khuôn mặt và tất cả các phụ kiện đó được ăn khớp với nhau.

Kỳ I vừa trôi qua, nước mắt nó đã rơi, vì kết quả học tập không như ý muốn. Nó có lỗi với bố mẹ - những người đã đặt niềm tin vào nó.

Lần đầu tiên bước chân nhỏ bé rụt rè, nhút nhát trên đường đời khi đi học xa nhà, không có bố mẹ bên cạnh nó phải tập làm quen với một môi trường mới, với những con người mới, với những lối sống mới khác xa trí tưởng tượng của nó. Nó cảm thấy rất sợ, đêm nào cũng khó vì nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ nhà...

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục