Chốn đi về
- Cập nhật: Thứ ba, 25/2/2014 | 9:00:58 AM
Muốn níu lại một ánh nhìn mênh mang/
Gót hài xưa vẹn nguyên miền cổ
tích
Lặng yên nào nghe nhịp thờ thời gian
Để ta nghe hoa đào bung biếc sắc
Nụ tầm xuân gượng nhìn sương tĩnh lặng
Giữa bộn bề xanh ngắt đến mênh mông
Ngày sang xuân có rạo rực lòng không
Những đôi má hồng lên bên bếp lửa
Mang vào chiêm bao buồn vui trăn trở
Mai sẽ sao khi hoa cải chẳng vàng?
Muốn níu lại một ánh nhìn mênh mang
Gót hài xưa vẹn nguyên miền cổ tích
Trong veo nắng cứ bình yên đùa nghịch
Nghe xôn xao thương nhớ chốn đi về.…
Đào Thu Hương
Các tin khác
Có những loài cây cùng với thời gian sẽ đi vào trí nhớ của một ai đó như một kỉ niệm, còn đối với tôi những kỉ niệm dưới gốc cây bồ kết nhà bà ngoại sẽ mãi là những kỉ niệm không thể nào quên như chính gốc bồ kết đó vậy.
Cho đến tận bây giờ, đã 3 năm trải qua, tớ vẫn không thể nào quên được câu nói siêu buồn cười của cậu: “Nếu mỗi kí ức về cậu là một chấm nhỏ, thì cái đầu tớ chính là một chiếc bánh đa vừng”.
YBĐT - Cuối năm là lúc những người con xa quê tìm về với mái ấm thân thương của mình sau quãng thời gian xa cách để học tập và làm ăn vất vả. Gác lại những bộn bề lo toan về gánh nặng mưu sinh, ai nấy đều muốn nhanh chân lên xe về sum họp với gia đình.
Vừa lọt lòng mẹ, con đã được đặt cho một cái tên. Cái tên ấy theo con suốt cả cuộc đời. Tên có thể là niềm tự hào, hãnh diện, là nguồn động viên, nâng mỗi bước con đi. Nhưng cũng có người lại cảm thấy xấu hổ, tủi thân, thậm chí tức giận mỗi khi ai đó gọi tên mình, hoặc khi nghĩ đến người đã đặt tên cho mình.