Con yêu cô nhiều lắm!
- Cập nhật: Thứ hai, 9/3/2015 | 2:55:33 PM
Tự bao giờ con đã yêu cô và con muốn gọi cô là... "Mẹ yêu!". Cô biết không, chúng con thật hạnh phúc khi chập chững những bước đi đầu tiên tại mái trường THPT này, chúng con đã được chia sẻ với cô những kỉ niệm buồn vui, những giận hờn tuổi mới lớn...
Và rồi, ngày hôm ấy... con vui sướng, hạnh phúc khi biết cô là chủ nhiệm của con, trong tim con vỡ òa bao cảm xúc nhưng con cũng sợ, sợ cô sẽ không yêu con nữa vì trước đó con đã làm cô phải buồn vì con. Thế rồi thời gian đã chứng minh tất cả tình cảm cô dành cho chúng con... Đối với con, một người thầy giỏi không chỉ là người có kiến thức tốt mà còn có khả năng truyền đến học trò của mình tình yêu thương, sự sẻ chia... Con đã thấy ở cô phẩm chất cao đẹp ấy, để rồi con yêu cô nhiều lắm!
Chúng ta không phải là một gia đình hoàn hảo nhất nhưng là một gia đình ấm cúng nhất, cô nhỉ... cho dù có những bạn ở vùng khó khăn, thuộc diện gia đình chính sách hay những bạn có điều kiện sung túc... nhưng khi 30 trái tim hòa chung một nhịp đập thì đó tạo nên mái nhà yêu thương...
Con luôn tự hào về giờ sinh hoạt tuyệt vời nhất của lớp ta... Cho dù những lúc chúng con chưa chăm chỉ học tập, đôi lúc nghịch ngợm nhưng cô không khi nào mắng chúng con cả mà chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng con biết cô buồn lắm. Cô luôn khích lệ chúng con, dạy chúng con chơi các trò chơi tìm hiểu về sở thích, cuộc sống của nhau để chúng con giúp đỡ nhau cùng tiến bộ...
Con thương cô lắm...! Ít thấy khi nào cô cười thật tươi... Con luôn mong cô hạnh phúc và tự hào về chúng con, những đứa trò nhỏ của cô.
Cuộc sống phía trước đầy những chông gai, thử thách đang chờ con chiếm lĩnh... Cô sẽ luôn ở bên cạnh con, cô nhé! Con sẽ không khóc nữa đâu... Con sẽ mạnh mẽ đạt được những gì con mong muốn.
Cảm ơn cô, vì cô là chủ nhiệm của con.
Con yêu cô nhiều lắm... "Mẹ yêu" à!
Nguyễn Thanh Xuân (Lớp 10A, Trường THPT Hoàng Quốc Việt, TP Yên Bái)
Các tin khác
Buổi chiều đầu xuân thật ấm áp, không còn cái hanh khô của mùa đông nữa. Hôm nay là Chủ nhật, lâu lắm rồi tôi lại mới được rong ruổi trên con đê, hít thở bầu không khí trong lành của làng quê.
Tôi - một cô gái với ước mơ sư phạm chưa bao giờ ngừng cháy. Cũng chẳng biết từ bao giờ cái ước mơ ấy đã nhem nhóm trong tiềm thức của tôi. Có lẽ nó bắt đầu từ khi cầm những mẩu phấn vụn cùng chơi trò cô giáo với lũ trẻ hay mỗi khi được hỏi "Sau này con muốn làm nghề gì?" tôi đều trả lời "Con thích làm cô giáo".
Tôi đã vô tình đọc được ở đâu đó rằng cuộc đời mỗi người được nuôi lớn trong ba tán cây: tán cây của tuổi thơ, tán cây tình yêu và tán cây của tuổi già sum vầy bên con cháu.