Tuổi thơ tôi

  • Cập nhật: Thứ tư, 5/8/2015 | 9:41:12 AM

YênBái - Tôi cứ đi, trở lại với những giấc mơ về ngày cũ. Những cảm xúc nhen nhóm thành hình rồi lại chẳng đi đến đâu. Bỗng chốc, trong những bộn bề, nhộn nhịp của cuộc sống như thúc giục tôi quay trở về với tuổi thơ. Tuổi thơ đầy nắng ấm và biết bao kỉ niệm buồn vui khó tả.

Mùa hè tuổi thơ.
(Ảnh: Thu Trang)
Mùa hè tuổi thơ. (Ảnh: Thu Trang)

Con đường nhỏ uốn quanh cánh đồng lúa rộng lớn, nối tới ngôi trường cấp I. Tôi nhớ màu cỏ non xanh, cái màu xanh và hương thơm của lúa êm dịu mỗi sớm đi học cứ theo tôi vào đến tận lớp. Bạn tôi khi ấy là những đứa trẻ cùng xóm, cùng trường cũng cùng một lớp. Một lũ bé loắt choắt, đứa nào đứa ấy cũng cháy nắng, chân tay đen nhẻm. Ngày ấy, tôi đanh đá và nghịch ngợm lắm, hò hét, nhảy nhót suốt buổi không hề biết mệt.

Những buổi chiều đi học về, đạp xe dọc con đường đầy nắng vàng, chuyện trò ríu rít, bắt nạt đám con trai cùng tuổi. Cả lũ đuổi nhau khắp cánh đồng, bao giờ tụi con trai xin hàng mới thôi. Lại những chiếc xe đạp cũ kĩ và cọc cạch như ông lão rụng răng, cứ phát ra những tiếng ồn ào và ầm ĩ. Vậy mà đứa nào cũng giống đứa nào thi nhau lao xe từ đỉnh gốc đa xuống tận triền dốc. Tuổi thơ là thế, để lại dấu ấn là những vết sẹo chẳng thể nào mờ trên gối tôi.

Tôi nhớ Trung thu, chuẩn bị rục rịch cả ngày. Tối, đám bạn kéo nhau đến nhà. Cùng nhau trải chiếu ra sân, bày thật nhiều bánh kẹo: Nào bưởi, nào chuối, mía, kẹo lạc... Toàn những món quà quê bình dị nhưng lại là món khoái khẩu của lũ trẻ nghịch ngợm, tham ăn. Vừa thưởng thức hương vị quà quê vừa ngắm trăng tròn đầy thích thú. Rồi không thể thiếu những tiết mục văn nghệ tự phát không ngớt tiếng vỗ tay. Thật giản dị và đầm ấm.

Bây giờ mỗi đứa một nơi. Trong đám bạn ấy, tôi chỉ còn giữ liên lạc với vài người. Vì bận rộn với công việc học hành mà chẳng mấy khi gặp gỡ và chuyện trò với nhau. Gặp nhau cũng chỉ chào và nở một nụ cười, có khi nào dừng lại chuyện trò, ôn lại kỉ niệm xưa...

Thời gian cứ vô tình trôi. Ai rồi cũng sẽ khác, nhưng những kỉ niệm xưa thì vẫn vẹn nguyên trong trái tim tôi.

Đỗ Ngọc Ánh (Lớp 11B8, Trường THPT Văn Chấn)

Các tin khác
Một góc Trường THPT Văn Chấn.

Nắng vàng đã tràn ngập trên cánh đồng. Cái nóng oi ả của buổi trưa hè và tiếng ve râm ran khiến lòng tôi bâng khuâng. Mùa hè năm nay chẳng hiểu sao tôi có cảm giác là lạ, tôi nhớ về khoảng thời gian này của một năm trước khi tôi vừa mới tốt nghiệp THCS và đứng trước ngưỡng cửa cấp THPT.

Vậy là năm nay con đã lên lớp 12 và sắp sửa bước qua ngưỡng cửa quan trọng của cuộc đời, đánh dấu nỗ lực trong suốt 12 năm học tập và rèn luyện - kì thi THPT Quốc gia. Đã đôi lần bố mẹ hỏi con có dự định gì cho bản thân chưa, con chỉ lắc đầu mà trong lòng ngổn ngang biết bao điều. Con biết, nếu con nói ra quyết định của mình thì chắc bố mẹ và mọi người sẽ không đồng ý. Nhưng con sẽ thi khối C, bởi đó là ước mơ mà con ấp ủ, là tình yêu đang rực cháy trong con.

Mùa hè quê mẹ.
(Ảnh: Đoàn Thanh Hà)

Hè đến rồi! Mang đến cho những đứa trẻ quê nghèo bao cảm xúc khó gọi tên. Trước cái nắng gay gắt của trưa hè, bọn trẻ vẫn cười tươi với làn da cháy sạm. Hè của trẻ quê không có những chuyến đi chơi xa, không có những trò chơi điện tử trong phòng mát… Thế nhưng, chúng vẫn vui vẻ chào đón mùa hè bằng một cách riêng mà chỉ ở vùng quê nghèo mới có.

Trên thế gian này, với con, mẹ là người rất quan trọng. Con luôn cảm thấy hạnh phúc vì có mẹ - người mà con yêu thương và trân trọng suốt cuộc đời này. Con yêu mẹ!

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục